- Có chuyện gì vậy, tại sao động tĩnh lớn như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Ngô Hoa Dũng cảm thụ được mặt đất truyền đến chấn động, không khỏi nghi hoặc lên tiếng.
Hắn là đệ tử của Thiên Âm tông, đệ tử của Thiên Âm tông bọn họ cũng không phải tiến vào di tích lần đầu tiên, nhưng hắn chưa từng nghe những sư huynh sư tỷ khác nói về chuyện trong di tích sẽ gặp phải động tĩnh lớn như vậy.
- Chẳng lẽ là có truyền thừa cường giả mở ra?
Ngô Hoa Dũng bỗng nhiên giống như nhớ ra cái gì đó.
Hắn nhớ đến hắn sư tôn đã nói với hắn, cơ duyên lớn nhất trong di tích là truyền thừa của những cường giả kia.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, những truyền thừa đó trong di tích sớm đã bị phát hiện hầu như không còn, gần ba mươi năm nay, không còn phát hiện truyền thừa của cường giả ở trong di tích nữa.
Hắn đã từng hỏi sư phụ của hắn, sao truyền thừa của những cường giả kia lại bị phát hiện.
Sư tôn của hắn nói cho hắn biết, bình thường trước khi loại truyền thừa của cường giả này xuất hiện đều sẽ có một ít dấu hiệu, nếu như ở gần thì sẽ cảm nhận được.
Ngô Hoa Dũng ngẩng đầu nhìn liếc một về phương hướng chấn động truyền đến, ánh mắt của hắn dần dần trở nên kiên định.
- Cơ duyên này là thuộc về ta!
. . .
Cùng lúc đó, một số người ở gần đó cũng cảm nhận được cơn chấn động này.
Trong lúc nhất thời, có người tiến về hướng nơi động tĩnh truyền đến, cũng có số ít mấy người tự cảm thấy thực lực không đủ, thối lui về nơi xa.
. . .
Mấy người Vô Cực tông đứng ở bên hồ nhỏ, ở bên cạnh của bọn hắn còn có một vị đệ tử của Ngọc Hoa tông.
- Sư huynh Tần Hạo, lúc ấy sư đệ ta đã phát hiện Đường Hùng ở đây, lúc ấy hắn đã lập tức truyền tin tức cho ta, nhưng không lâu lắm, hắn đã. . .
Đệ tử của Ngọc Hoa tông còn chưa nói hết lời thì mặt đất lại truyền đến một cơn chấn động, trực tiếp làm hắn lảo đảo một cái.
- Có chuyện gì vậy?
Mấy người Tần Hạo cảm nhận được mặt đất truyền đến chấn động, ào ào nghi ngờ lên tiếng.
- Tần sư huynh, có chuyện gì vậy, tại sao đang yên đang lành mặt đất lại đột nhiên chấn động như vậy?
Một tên đệ tử của Vô Cực tông lên tiếng hỏi.
- Đây là. . . Chỉ sợ là có truyền thừa của cường giả xuất thế!
Ánh mắt của Tần Hạo sáng lên nói.
- Truyền thừa của cường giả xuất thế?
- Sư huynh, thật sự là truyền thừa của cường giả xuất thế sao?
- Sư huynh Tần Hạo nói không sai, đây chính là dấu hiệu truyền thừa cường giả xuất thế.
Vũ Văn Vũ ở bên cạnh trầm tư một lát, cũng nói theo.
- Vậy thì Tần sư huynh, chúng ta mau đuổi qua đó đi! Cũng đừng để những người khác vượt lên trước.
Một tên đệ tử Vô Cực tông kích động nói.
Truyền thừa trong di tích này cũng không bình thường, thấp nhất cũng là truyền thừa của Địa Võ cảnh, thậm chí đệ tử của Vô Cực tông bọn họ còn từng nhận được truyền thừa Thiên Võ cảnh ở đây.
Nếu hắn cũng có thể được truyền thừa của cường giả Thiên Võ cảnh thì nói không chừng sau này hắn cũng có cơ hội tranh ngai vàng tông chủ Vô Cực tông một chuyến.
- Đi, chúng ta đuổi mau qua đó thôi.
Tần Hạo nghe xong, vội vàng nói với mọi người.
- Sư huynh Tần Hạo, như vậy không tốt đâu, nhiệm vụ của chúng ta không phải là tiêu diệt Đường Hùng của Liệt Diễm tông sao?
Đúng lúc này, một âm thanh có chút nũng nịu vang lên, chính là Lục sư muội của Vô Cực tông.
Tuy nàng không biết bây giờ Đường Hùng ca ca ở đâu, nhưng nàng tin tưởng, động tĩnh này khẳng định có quan hệ với Đường Hùng ca ca của nàng.
Bây giờ nàng phải tận lực tranh thủ một chút thời gian cho Đường Hùng ca ca.
- Cái này. . . Lục sư muội, chúng ta có thời gian ở trong di tích một tháng, sớm muộn cũng có cơ hội tìm được Đường Hùng, nhưng một khi bỏ qua truyền thừa này thì sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.
Tần Hạo lên tiếng nói.
- Đúng vậy, Lục sư muội, truyền thừa này sẽ không chờ đợi người khác đâu.
Vũ Văn Vũ nhìn thoáng qua sư muội họ Lục, nói:
- Lục sư muội, động tĩnh này lớn như vậy, nếu như Đường Hùng kia của Liệt Diễm tông thật từng xuất hiện ở đây thì chắc là hắn cũng đã bị hấp dẫn tới, mà cũng có lẽ động tĩnh này không chừng cũng có liên quan đến hắn.
Sư muội họ Lục bị Vũ Văn Vũ nói như thế, trong lòng cũng là nhảy một cái, luôn cảm giác ánh mắt của vị sư huynh Vũ Văn này nhìn nàng có chút kỳ quái.
Nghe xong lời này của Vũ Văn Vũ, Tần Hạo cũng gấp.
Hắn thấy, cơ duyên này nên thuộc về hắn, nếu như bị Đường Hùng nhanh chân đến trước thì còn gì nữa?
Tuy hắn tự nhận là thiên phú và tu vi của hắn đều không kém, cũng không thua Đường Hùng chút nào, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, vận khí của Đường Hùng kia đúng là còn mạnh hơn hắn một chút.
Nếu không thì vì sao Đường Hùng kia có thể trong ba năm ngắn ngủi đã được truyền là đệ nhất thiên tài của quận Thiên Lĩnh.
Nếu như thật sự bị Đường Hùng vượt lên trước một bước thì nói không chừng truyền thừa thật sẽ bị hắn nhận được.
Đến lúc đó, cho d ù thật giết chết hắn thì chỉ sợ cũng rất khó nhận được truyền thừa.
- Chúng ta đuổi mau qua đó đi.
Lời còn chưa dứt, Tần Hạo thân hình đã chạy về phương hướng động tĩnh truyền đến.
Mấy đệ tử còn lại của Vô Cực tông thấy thế cũng ào ào thi triển thân pháp đi theo.
Mà phía sau những người này, sư đồ ba người Vương Đằng cũng cảm nhận được chấn động đến từ mặt đất.
- Sư tôn, đây là có chuyện gì?
Phương Húc nghi ngờ hỏi.
Ngô Hoành cũng nhìn về phía sư tôn của mình.
Lúc này ba người sớm đã đại biến bộ dáng, không còn là Thiết Tâm tông Tôn Vân đám người bộ dáng.
- Ha ha, truyền thừa của cường giả xuất thế thôi.
Vương Đằng phong khinh vân đạm nói.
Lúc này, trong lòng của hắn cũng không bình tĩnh giống như hắn nói vậy:
- Đặc biệt, không hổ là khí vận chi tử, tiến vào di tích thì có truyền thừa của cường giả xuất thế.