Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 166 - Chương 166. Tháp Thí Luyện (Phần 2)

Chương 166. Tháp Thí Luyện (Phần 2) Chương 166. Tháp Thí Luyện (Phần 2)

- Có nên đi vào hay không?

Đường Hùng nhìn lên công trình kiến trúc hình dáng giống tòa tháp trước mặt này, nhất thời rơi vào trầm tư.

- Ha ha, ta là người đến đầu tiên, truyền thừa nhất định là của ta.

Đúng lúc này, một âm thanh từ một bên khác của công trình kiến trúc hình tháp truyền đến.

- Có những người khác tới.

Đường Hùng nhíu mày.

Hắn bay đến một bên khác của công trình kiến trúc hình tháp, đã nhìn thấy một nam tử áo đen kích động nhìn kiến trúc trước mắt.

Bỗng nhiên, khóe mắt Ngô Hoa Dũng liếc qua nhìn thấy một bóng người đang từ giữa không trung bay tới, dọa đến vội vàng lui ra sau mấy bước.

- Nơi này tại sao có thể có cường giả Linh Võ cảnh? Chẳng lẽ lại là một âm mưu?

Sau khi hắn nhìn kỹ lại thì mới phát hiện đạo thân ảnh giữa không trung này có chút quen thuộc.

- Ngươi là. . . Đường Hùng của Liệt Diễm tông?

- Không tệ, nhận biết ta thì tốt.

Đường Hùng nhìn nam tử mặc áo đen trước mặt này, trên mặt nở một nụ cười.

- Hiện tại, ngươi đi vào từ cửa này vào cho ta.

Đường Hùng chỉ một ngón tay về phía một cánh cửa ở tầng thứ nhất, nói với Ngô Hoa Dũng.

- Đường đạo hữu, nơi này là. . .

- Đừng nói nhảm, nhanh đi vào cho ta, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.

Một đạo kiếm khí trong suốt công kích về bên cạnh Ngô Hoa Dũng.

Hắn cũng không có thời gian dông dài với người này, nếu đã có người đến thì nói không chừng sau một khắc sẽ còn có những người khác chạy đến.

Nếu không phải hắn cảm giác khí tức từ trong theo lối vào ra đến có chút điềm xấu thì hắn đã sớm tiến vào bên trong rồi.

Hiện tại vừa vặn có người tới, vừa vặn để hắn đi trước dò đường.

Ngô Hoa Dũng vừa sợ vừa giận nhìn bóng người giữa không trung, hắn không ngờ Đường Hùng của Liệt Diễm tông lại là người như vậy.

Trước kia, hắn cũng nghe những sư tỷ sư muội khác trong tông thảo luận về Đường Hùng này, nói tính cách của hắn ôn hòa, đối xử mọi người thân mật, thành tín thành nghĩa, lấy giúp người làm niềm vui, tâm địa lương thiện, phong thái quân tử. . . Nếu như các nàng có thể làm đạo lữ của hắn thì tốt biết bao.

Không ngờ, tất cả những chuyện hắn nghe được đều là giả.

Quả nhiên lời đồn không thể dễ tin, bảo sao hay vậy thật là đáng sợ, vậy mà có thể thay đổi nhận biết của hắn.

- Nhanh lên đi, còn đứng ngây đó làm gì?

Đường Hùng thấy nam tử áo đen phát khởi ngốc, một đạo kiếm khí trong suốt bắn về hướng cánh tay phải của nam tử áo đen.

- Xùy!

- A!

Ngô Hoa Dũng kêu thảm một tiếng, cánh tay phải của hắn bị đánh xuyên, máu tươi từ trên cánh tay rơi từng giọt trên mặt đất.

- Ngươi. . .

- Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mau cho ta đi vào.

Trên người Đường Hùng bộc phát ra một luồng sát ý kinh khủng, bao phủ về hướng nam tử áo đen.

Ngô Hoa Dũng ngẩng đầu liếc nhìn Đường Hùng giữa không trung một chút, cuối cùng hắn vẫn cắn răng một cái, đi về hướng cánh cứa màu đỏ thẫm.

Trong lòng Ngô Hoa Dũng đã không còn sự kích động và tâm tình hưng phấn như lúc mới tới, nhưng trong lòng của hắn vẫn ôm một tia may mắn, có lẽ hắn có thể thu được truyền thừa trong đó.

Đến lúc đó, có lẽ hắn có thể đào thoát, thậm chí còn có thể giết ngược lại Đường Hùng.

Vừa nghĩ tới này, bước tiến của hắn đều tăng nhanh một chút, rất nhanh, hắn đã xuyên qua cánh cửa màu đỏ thẫm, biến mất trong tầm mắt của Đường Hùng.

Sau khi Đường Hùng nhìn thấy Ngô Hoa Dũng biến mất thì trên mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Hắn không lo lắng sẽ bị nam tử áo đen kia cướp đi cơ duyên chút nào.

Cơ duyên, từ trước đến nay đều dành cho người hữu duyên, không phải ai trước đến trước sẽ là của người đó.

- Xem ra nếu không gặp nguy hiểm ở lối vào thì bên trong sẽ gặp nguy hiểm rồi?

- Không vội, chờ một chút xem.

Sau khi Ngô Hoa Dũng xuyên qua cánh cửa màu đỏ thẫm, trước mắt của hắn trở nên mơ hồ, ngay sau đó, hắn đã xuất hiện ở trên một mặt đất màu đen vô biên vô tận.

- Đây là đâu?

Hắn ngắm nhìn xung quanh, phát hiện xung quanh đều là một mảnh trống trải, trên bầu trời có một vòng huyết nguyệt to lớn, bắn ra huyết quang màu đỏ, chiếu rọi trên mặt đất màu đen, làm cho người ta một loại khí tức quỷ dị không rõ.

Ngô Hoa Dũng theo bản năng đưa tay sờ soạng túi trữ vật bên hông, kết quả không sờ trúng cái gì.

- Túi trữ vật của ta đâu?

Hắn vội vàng nhìn về phía bên hông mình, lại phát hiện là rỗng tuếch, căn bản không có tung tích của túi trữ vật.

- Có chuyện gì vậy? Túi trữ vật của ta đâu? Người nào đã trộm túi trữ vật của ta rồi?

Ngay khi hắn đang lo lắng tìm kiếm thì trong đầu đột nhiên hiện ra một đoạn tin tức.

- Đây là Tháp Thí Luyện, người bình thường tiến vào đều có thể nhận được thí luyện, người thông qua thí luyện có thể đạt được truyền thừa cuối cùng.

- Thí luyện có tổng cộng chín tầng, mỗi khi thông quan một tầng có thể đạt được một phần khen thưởng, thông quan càng nhiều sẽ lấy được khen thưởng càng lớn...

- Thí luyện thất bại, ý thức sẽ bị truyền tống về trong thân thể, cũng có thể tự mình lui ra khỏi thí luyện.

Nhìn thấy những tin tức trong đầu này, Ngô Hoa Dũng cũng hiểu rõ ra, tình huống của hắn bây giờ là như thế nào.

- Nói như vậy, bây giờ ta chỉ là một ý thức thể à.

Hắn đưa thay sờ sờ da của mình, phát hiện không khác gì cơ thể thật, tu vi cũng là Ngưng Nguyên cảnh tầng năm.

- Ha ha, thật thần kỳ.

- Ngô, ta có nên đợi ở đây một hồi rồi mới đi ra hay không đây, nói không chừng đến lúc đó Đường Hùng kia đã tiến vào, đến lúc đó ta đi ra sẽ có thể tuỳ tiện thoát khỏi hắn.

- Không được, bây giờ ta đã tiến đến trước, nói không chừng sẽ có cơ hội nhận được truyền thừa cuối cùng, đến lúc đó...

Ngô Hoa Dũng lắc đầu, trong mắt hiện lên một vẻ tham lam.

Bình Luận (0)
Comment