Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 168 - Chương 168. Bắt Rùa Trong Hũ

Chương 168. Bắt Rùa Trong Hũ Chương 168. Bắt Rùa Trong Hũ

Liên tưởng đến động tĩnh khổng lồ vừa rồi, Tần Hạo có thể khẳng định, đây tuyệt đối là lần đầu tiên xuất hiện, nói cách khác, rất có thể bảo vật cùng truyền thừa trong đó vẫn chưa bị người khác đạt được.

Tốc độ bọn họ chạy tới đây cũng không chậm, cho dù những người khác đã tiến vào bên trong thì chỉ cần khống chế cửa vào là được, như vậy tất cả bảo vật và truyền thừa đều là của hắn... Không, là thuộc về Vô Cực tông của bọn hắn.

Đến lúc đó, người nào đi ra ngoài thì xử người đó.

- Phiền phức.

Ánh mắt của Đường Hùng dần dần lạnh lên như băng.

Tuy hắn không sợ những người này của Vô Cực tông, nhưng nếu như bị những người này cuốn lấy thì cũng là một phiền phức rất lớn.

Hắn lần nữa nhìn thoáng qua phương hướng âm thanh truyền tới:

- Chờ ta đi ra sẽ thu thập các ngươi sau.

Nói xong, thân hình của hắn đã phóng về hướng cánh cửa màu đỏ thẫm.

Ngô Hoa Dũng nhìn thấy Đường Hùng mau chóng đuổi về hướng cửa vào thì trong lòng cũng thở dài một hơi.

Nhưng đột nhiên, trong lòng của hắn dâng lên một cảm giác rợn cả tóc gáy.

Hắn còn chưa kịp phát ra một tiếng hét thảm thì thân thể của hắn đã tứ phân ngũ liệt.

- Sư huynh Tần Hạo, ta vừa mới nhìn thấy có người tiến vào chỗ đó, giống như là Đường Hùng của Liệt Diễm tông.

Một tên đệ tử của Vô Cực tông lên tiếng.

- Cao sư đệ, ngươi xác định người mà ngươi vừa nhìn thấy là Đường Hùng chứ?

- Chắc là hắn.

Ngữ khí của đệ tử Vô Cực tông cũng hơi không chắc chắn, vừa rồi hắn chỉ nhìn lướt qua một bóng lưng mà thôi.

- Đáng chết! Ta đi vào trước, các ngươi phong tỏa cửa ra vào, ngăn cản không cho người khác tiến vào.

Tần Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình đã phóng về hướng lối vào mà Đường Hùng vừa mới đi vào.

...

- Sư tôn, đó chính là nơi truyền thừa sao? Thế này cũng quá lớn rồi?

Lúc này, sư đồ ba người Vương Đằng cũng lặng lẽ đến gần đó.

Từ lúc Tháp Thí Luyện vừa vụt lên từ mặt đất thì mấy người Vương Đằng đã nhìn thấy, dù sao cái đồ chơi này thật sự là xuất hiện quá bất ngờ, cũng quá cao một chút.

Chỉ là khi đó khoảng cách xa, nên còn lâu bọn hắn mới nhìn rõ ràng như ở khoảng cách gần như vậy.

- Sư tôn, cái này sợ là cao đến ngàn trượng?

Ngô Hoành ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời nói.

Vương Đằng không trả lời vấn đề của hai đồ đệ mà chỉ chăm chú nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, trước mắt của hắn xuất hiện từng dòng thông tin.

【 Tên 】: Trấn Ma Tháp

【 Phẩm giai 】: Cấp Thánh (mảnh vỡ)

【 Tác dụng 】: Trấn Ma, Luyện Hóa (mảnh vỡ)

(Chú thích: Sau khi tập hợp đủ Trấn Ma Châu và Trấn Ma Tháp thì mới có thể trở thành hoàn chỉnh. )

- Mẹ nó, cái đồ chơi này...

Nhìn thấy những thông tin này, Vương Đằng nhất thời lại không biết nói gì cho phải.

Hắn không khỏi nhớ tới hạt châu thần bí hắn đã mua ở hội đấu giá lần trước tại Trân Bảo các của quận thành Thanh Lâm, có tên là Trấn Ma Châu.

Theo nữ tử kia nói, hạt châu đó là lấy được từ trong cổ mộ một vị Đại Đế của đế quốc Đại Tần, bây giờ, một bộ phận còn lại của Trấn Ma Châu lại xuất hiện ở đây.

- Chẳng lẽ trong cõi u minh thật sự có thiên ý? Món bảo vật này nên về Vương mỗ hắn hay sao.

- Hay là hôm nay, Vương Đằng hắn phải trở thành hài tử tặng bảo bối, lần này tiến vào di tích, cũng là để tặng đồ cho Đường Hùng?

Không phải do Vương Đằng thích suy nghĩ miên man, dù sao thì việc này thật sự quá trùng hợp.

Hắn cố nén xúc động lấy Trấn Ma Châu từ trong không gian hệ thống ra nhìn xem.

Có trời mới biết sau ki hắn lấy ra Trấn Ma Châu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hay không.

Để cho ổn thoả, tốt nhất hắn vẫn không nên lấy ra.

- Sư tôn, Đường Hùng đã tiến vào, bây giờ chúng ta nên làm gì? Nếu như bị Đường Hùng đạt được truyền thừa thì sợ rằng sẽ càng thêm khó đối phó, chúng ta có nên vọt vào, sớm cướp lấy truyền thừa hay không?

Âm thanh của Phương Húc kéo Vương Đằng đang suy nghĩ miêng mang lại.

- Cái này... Để vi sư suy nghĩ thật kỹ.

Vương Đằng nhìn chằm chằm Thí Luyện Tháp kia, rơi vào trầm tư.

- Trấn Ma Tháp này hẳn là xuất hiện bởi vì Đường Hùng, bên trong có gì thì ngay cả bản thân hắn cũng không biết, dựa theo lúc phát triển bình thường... Sau cùng...

- Đi thôi, chúng ta đi bố trí trận pháp trước.

Vương Đằng truyền âm nói với hai người.

- Sư tôn, chúng ta không đi vào ngăn cản Đường Hùng đạt được truyền thừa sao?

- Vô dụng, bây giờ chúng ta cũng không rõ ràng tình huống trong đó như thế nào, cho dù bây giờ vào đó thì cũng không nhất định có thể ngăn cản Đường Hùng, chúng ta ở bên ngoài bố trí trận pháp, chờ bọn hắn đi ra là được rồi.

Vương Đằng lắc đầu nói.

Vương Đằng hiểu rõ, đừng nhìn tinh thần lực của hắn có thể tuỳ tiện cảm thấy động tĩnh trong phạm vi mấy chục dặm, nhưng một khi tiến vào trong Trấn Ma Tháp thì chỉ sợ tinh thần lực cảm giác sẽ vô dụng, thậm chí xuất hiện ở trong một không gian khác cũng có thể.

Muốn gặp Đường Hùng ở trong đó thật sự là xác suất quá nhỏ.

Mà Trấn Ma Tháp này lại xuất hiện bởi vì Đường Hùng.

Dù sao khí vận chi tử vẫn luôn là một tồn tại kỳ diệu như thế.

Tìm được lý do ổn thỏa, Vương Đằng vẫn quyết định bố trí trận pháp ở bên ngoài, ôm cây đợi thỏ... Không, không đúng, phải là bắt rùa trong hũ.

Hắn muốn làm là chém chết Đường Hùng.

Đến lúc đó, Trấn Ma Tháp vẫn sẽ là vật trong túi của hắn.

Sau đó, Vương Đằng mang theo hai đồ đệ bắt đầu bận bịu.

Nguyên một đám trận kỳ bị sư đồ ba người Vương Đằng bố trí tốt.

Đây đều là hắn sớm chuẩn bị tốt, chính là vì ngày hôm nay.

Lựa chọn vẫn là loại trận pháp phạm vi lớn, chí ít bố trí sẽ không bị những đệ tử của Vô Cực tông kia phát hiện.

Tuy muốn kích hoạt trận pháp cần tốn một chút thời gian, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị Đại Trận Tỏa Không, chỉ cần không phải Đường Hùng vừa ra đã sử dụng truyền tống phù Không Gian chạy trốn thì tuyệt đối sẽ không trốn thoát khỏi phạm vi của đại trận.

Bình Luận (0)
Comment