- Sư huynh Tần Hạo, sư huynh Vũ Văn, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Trần Di Nhiên truyền âm hỏi.
- Chờ đợi, bây giờ không nên ra mặt, nếu trước đó vị tiền bối kia kia đã không hạ sát thủ đối với chúng ta, mà chỉ vây khốn chúng ta ở đây, đã nói lên hắn cũng không có giết ý chúng ta.
- Cái cần phải lo lắng chính là những người kia của Liệt Diễm tông!
Ánh mắt của Vũ Văn Vũ nhìn đám người Lạc Thiên Dương nói.
Sư muội Họ lục cúi đầu xuống, ánh mắt có chút ảm đạm không rõ, cuối cùng nàng vẫn thở dài một hơi nhỏ bé đến mức không thể nhận ra.
- Sau này vẫn là ngoan ngoãn làm đệ tử chân truyền của Vô Cực tông thôi!
- Lạc sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Một tên đệ tử của Liệt Diễm tông lên tiếng hỏi.
- Bây giờ làm sao? Làm sao ta biết được?
Lạc Thiên Dương bực bội gầm nhẹ một tiếng.
Tâm tình của hắn bây giờ rất là bực bội, có chút khóc không ra nước mắt.
- Mọi chuyện đều là do cái tên Đường Hùng đáng chết kia!
- Vù!
Một bóng người từ trên không trung rơi xuống, đi tới trước người Phương Húc và Ngô Hoành.
- Số 1, ngươi trở về rồi, Đường Hùng đâu?
- Hắn đã chết.
- Quá tốt rồi!
- Những người này nên xử lý sao đây? Có cần đều... bọn hắn hay không?
Ngô Hoành làm một động tác cắt cổ.
Ánh mắt của Vương Đằng nhìn về hướng mọi người xung quanh.
“Xoát" một tiếng!
Mọi người đều là bị dọa đến lui ra sau một bước, sợ người này sẽ ra tay với bọn họ.
Hiển nhiên là bọn họ đã suy nghĩ nhiều, Vương Đằng chỉ liếc nhìn bọn họ một chút thì đem đã dời ánh mắt lên trên người Hỏa Liên hơi thở mong manh.
Ánh mắt của hắn lóe lên, cuối cùng vẫn đánh ra một chưởng ấn về hướng Hỏa Liên.
Mặc kệ nàng si tình đối với Đường Hùng cơ nào thì sau một chưởng này bổ xuống, nàng cũng có thể an tâm bồi Đường Hùng cùng xuống Hoàng Tuyền.
Còn về việc giữ lấy một mạng cho nữ nhân này, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Chỉ nhìn tư thế lúc trước, nếu nữ nhân này còn sống thì tuyệt đối sẽ nghĩ biện pháp báo thù cho Đường Hùng.
Tuy nàng không biết thân phận chân chính của đám người Vương Đằng, nhưng chuyện này dù gì cũng là một phiền toái.
Có thể tiện tay giải quyết phiền phức thì vẫn nên sớm giải quyết là tốt nhất.
Mà Vương Đằng còn chuẩn bị...
- Đùng...
Theo một tiếng nổ tung này, sinh mệnh của Hỏa Liên triệt để tuyên bố kết thúc.
- Đại ca, người này có chút hung tàn, ngay cả một nữ nhân hơi thở mong manh cũng không buông tha, ngươi nói hắn có thể đột nhiên xuất thủ đối với chúng ta hay không?
- Ngươi yên tĩnh một chút cho ta, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng ta sẽ không nhịn được ra tay với ngươi.
- ...
- Người này đến tột cùng là có thù với Đường Hùng? Hay là có thù với cao tầng Liệt Diễm tông?
Vũ Văn Vũ rơi vào trầm tư.
...
- Lạc sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Một tên đệ tử Liệt Diễm tông lên tiếng hỏi.
- Đúng vậy, Lạc sư huynh, ngươi nói một câu đi, sư muội Hỏa Liên cũng đã chết, sau khi rời khỏi đây chúng ta phải bàn giao với phó tông chủ như thế nào?
Lạc Thiên Dương quay đầu tức giận trừng mắt đệ tử vừa mới lên tiếng kia.
Thật sự là thật không có kinh nghiệm, lúc này là lúc cân nhắc những chuyện này à, vấn đề bây giờ là cái mạng nhỏ của bọn hắn cũng có thể khó giữ được.
Hắn cảm thấy sau này vẫn nên cách xa sư đệ này một chút, miễn cho sau này bị lôi xuống nước.
- Các ngươi còn ở lại đó làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tiến vào trong tòa tháp này, hoặc là muốn lưu lại bồi ta hay sao?
Âm thanh đạm mạc của Vương Đằng vang lên.
Hắn vốn không chuẩn bị hạ sát thủ đối với những người này, nếu như muốn hạ sát thủ thì hắn đã sớm động thủ, cần gì phải chờ tới bây giờ.
Bọn họ cũng không phải Đường Hùng, có thể ngay cả một chưởng của hắn cũng không gánh được, đã sẽ kết thúc cả đời này.
Mà Vương Đằng hắn cũng không phải một người thích giết chóc.
Đương nhiên, như là trước kia có người lên tiếng, hoặc là ra tay trợ giúp Đường Hùng, như vậy hắn tuyệt đối sẽ xuất thủ chém giết người kia.
Hắn thấy kẻ này không có gì khác kẻ địch.
Biết rõ ta muốn giết hắn mà ngươi lại vẫn cứ giúp hắn, không phải kẻ địch thì là cái gì.
- Ngươi cho rằng chúng ta không muốn đi à, vấn đề là ta sợ vừa mới bắt đầu chạy trốn thì ngươi đã xuất thủ đập chết chúng ta, chúng ta chỉ đợi ngươi nói câu này, không có câu nói này của ngươi, chúng ta sao dám chạy?
Trong lòng mọi người ở đây cũng chính là như vậy, nhưng không ai dám nói.
- Tiền bối, chúng ta sẽ đi ngay, lập tức đi ngay.
Vương Đại Tráng vội vàng nói.
Nói xong, hắn lập tức mang theo mấy đệ đệ và nhưng người khác nhanh chóng chạy về hướng nơi xa, không dám dừng lại một giây nào nữa.
- Tiền bối, chúng ta sẽ rời khỏi ngay.
Tần Hạo, Vũ Văn Vũ cũng mang theo một đám đệ tử của Vô Cực tông bỏ chạy về nơi xa.
Còn về cái gọi là truyền thừa bảo địa này thì bọn họ không còn dám suy nghĩ nữa.
Có một hung nhân như vậy tọa trấn, bọn họ căn bản cũng không dám nhích tới gần.
Lỡ như tâm tình người kia không tốt, vỗ bọn hắn một người một chưởng thì ai chịu được.
- Tiền bối, chúng ta cũng lập tức đi ngay.
Lạc Thiên Dương nhìn thấy nhân mã hai phe còn lại đều đã đi thì cũng vội vàng nói.
- Lạc sư huynh, thi thể của sư muội Hỏa Liên còn đang ở đây, chúng ta có mang thi thể của nàng về hay không?
Nhưng không đợi Lạc Thiên Dương trả lời, tên đệ tử kia đã mở miệng hỏi:
- Tiền bối, có thể cho chúng ta mang thi thể của sư muội Hỏa Liên về không?
- Ta mẹ nó...
Hiện tại, Lạc Thiên Dương thật sự hận không thể một chưởng đập chết tiểu tử này.
Vốn là cũng có thể rời khỏi, kết quả tiểu tử này nhất định phải làm cái yêu thiêu thân.