Lỡ như làm cho vị tiền bối này không cao hứng, lưu lại ả đám người bọn họ thì làm sao bây giờ.
Sao trước kia hắn lại không phát hiện trong đội ngũ còn có một thằng ngu như vậy chứ?
- Tiền bối, chúng ta không có ý này, chúng ta sẽ đi ngay.
Lạc Thiên Dương vội vàng nói.
Nói xong, hắn vẫn không quên hung hăng trừng mắt liếc tên đệ tử đó.
- Chờ một chút.
Nghe thấy ba chữ này, trong lòng Lạc Thiên Dương nhất thời lạnh xuống một nửa.
Vốn cũng có thể thuận lợi rời khỏi, kết quả lại bởi vì trong đội ngũ xuất hiện một thằng ngu làm hại hắn có thể phải lưu mạng lại đây.
Đây thật là đồng đội ngu như heo!
Khó trách trong những tiểu sử kia luôn luôn nói, không sợ kẻ địch đáng sợ bao nhiêu, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
- Tiền bối, còn có chuyện gì sao?
Lạc Thiên Dương thử dò hỏi.
Trong lòng hắn bây giờ hận chết cái tên đệ tử vừa lên tiếng kia, quả thực còn đáng hận hơn Đường Hùng.
- Các ngươi giao toàn bộ túi trữ vật, không gian giới chỉ, tư nguyên trên người ra.
Vương Đằng thản nhiên nói.
Tuy hắn không định giết những người này, nhưng tư nguyên tới tay vẫn là phải cầm tới.
Nhân mã hai phe còn lại đều đã giao nộp hết, chỉ có trên người những đệ tử của Liệt Diễm tông này vẫn là tràn đầy, vậy làm sao có thể làm, hắn không thể đối đãi khác nhau được, cần phải đối xử như nhau.
Cái gì?
Chỉ như vậy à?
Thì ra không phải muốn lưu lại cái mạng nhỏ của mình?
Lạc Thiên Dương nghe được câu này thì trong lòng nhất thời thở dài một hơi, không phải muốn tính mạng của hắn là tốt rồi.
- Tiền bối, ta sẽ giao ra ngay.
Lạc Thiên Dương vội vàng lấy không gian giới chỉ trên ngón tay xuống, lại lấy ra một túi trữ vật từ trên người, ngay sau đó cởi áo ngoài ra, cởi nội giáp trên người xuống.
- Tiền bối, tất cả mọi thứ trên người của ta đều ở đây.
Lạc Thiên Dương cung kính nói.
- Ừm, rất tốt, để đồ vật xuống, ngươi có thể đi.
Vương Đằng hài lòng nói.
Người có ánh mắt quan sát cục diện như thế vẫn rất ít gặp.
- Cảm tiền bối, ta sẽ đi ngay.
Lạc Thiên Dương đặt đồ xuống đất, sau đó cũng không quay đầu lại, lập tức bỏ chạy mất dạng.
Hắn thật sự không muốn tiếp tục ở lại đó nữa, nếu như lại xuất hiện một đồng đội ngu như heo nữa thì phải làm sao.
- Các ngươi đâu?
- Tiền bối, chúng ta sẽ giao ra ngay.
Mấy cái đệ tử còn lại của Liệt Diễm tông thấy sư huynh của mình làm dứt khoát như vậy thì cũng vội vã học theo.
- Ừm, các ngươi cũng đi thôi.
- Cảm ơn tiền bối!
Một đoàn người nhanh chóng chạy về nơi xa, sau cùng ở đây chỉ còn lại một đệ tử Liệt Diễm tông.
- Tiền bối, ta có thể mang thi thể của sư muội Hỏa Liên đi không?
Tên đệ tử kia lên tiếng hỏi.
- Ừm!
Một đạo quyền ấn xuất hiện, đánh về hướng tên đệ tử kia.
- Đùng!
Khí tức sinh mệnh nhất thời tiêu tán.
- Mặc kệ ngươi làm chuyện này vì nguyên nhân gì, nhưng nếu không đủ thẻ đánh bạc thì đừng vọng tưởng bàn điều kiện.
...
Ở sâu trong một dãy Tuyết Sơn dài liên miên mấy chục ngàn dặm, có vô số cung điện và lầu các đứng sừng sững.
Trong đó có một tòa băng cung dưới lòng đất, xung quanh đều là một mảnh sương lạnh trắng xoá, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Chỗ sâu nhất còn có một phụ nhân nhất bạch phát đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, vẻ mặt nàng tái nhợt, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, mỗi khi nàng hít thở lần thì hàn khí xung quanh đều sẽ tuôn vào trong cơ thể nàng, vẻ mặt nàng cũng sẽ vì vậy mà run rẩy một chút.
Đột nhiên trong lòng của nàng truyền đến cảm giác run sợ.
Phụ nhân mở bừng mắt ra, trong miệng tự lẩm bẩm:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Nhưng trận này rung động đến nhanh, cũng biến mất nhanh.
- Hùng nhi, không lâu nữa, mẫu thân sẽ có thể đi tìm các ngươi rồi.
Phụ nhân lần nữa nhắm chặt hai mắt lại, bắt đầu phun ra nuốt vào hàn khí trắng xóa xung quanh.
. . .
Quận thành Thiên Lĩnh.
Một khí tức khủng bố dọa người đột nhiên bộc phát ra, bao phủ về hướng nội thành.
Ngay sau đó, một bóng người đằng không bay lên, bay về hướng hoang nguyên Thanh Dã.
Phủ Thành Chủ.
Sau khi thành chủ An Thiên Mệnh cảm nhận được khí tức kinh khủng này thì vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi.
- Là ai? Trong thành từ lúc nào xuất hiện nhân vật khủng bố như vậy chứ?
- Người đâu, đi điều tra khu vực này một chút cho ta.
- Vâng, thành chủ đại nhân!
. . .
Hoang nguyên Thanh Dã.
- Là ai?
Một tiếng gầm giận dữ từ phía trên linh chu của Liệt Diễm tông truyền ra, ngay sau đó, một khí tức Địa Võ cảnh tầng bảy bạo phát ra.
Phó tông chủ Liệt Diễm tông - Hỏa Liệt mặt mũi tràn đầy giận dữ bay đến giữa không trung, nhìn về phương hướng Vô Cực tông.
- Hỏa Liệt, sao ngươi lại giận dữ như vậy, chẳng lẽ lại là Đường Hùng chết hay sao?
Khóe môi phong chủ Thông U phong nhếch lên một tia cười lạnh.
Hắn nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của Liệt Diễm tông Hỏa Liệt thì trong lòng rất thống khoái.
Mà làm cho Hỏa Liệt hắn nổi giận như vậy, ngoại trừ Đường Hùng bỏ mình, hoặc là nữ nhi của Hỏa Liên hắn bỏ mình ra thì sẽ không có những chuyện khác.
Lần này, mục tiêu của đệ tử Vô Cực tông bọn họ cũng là Đường Hùng, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của Hỏa Liệt này, có lẽ đại sự đã thành công rồi.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt hắn lại càng đậm.
- Phương Vô Ý, ta thấy ngươi là muốn chết!
Hỏa Liệt nhìn gương mặt ý cười của phong chủ Thông U phong, tức giận trong lòng càng lớn hơn.
- Chả lẽ ta lại sợ ngươi!
Trên người phong chủ Thông U phong cũng dâng lên một luồng khí tức cường đại, không thua kém Hỏa Liệt của Liệt Diễm tông chút nào.
Ngay khi hai người chuẩn bị đại chiến một phen thì từ phía trên linh chu của An gia bay ra một vị lão giả, đi tới bên cạnh Phương Vô Ý.
- Hai vị, có gì từ từ nói.
Lão giả lộ ra vẻ mặt hòa khí nói.