Hỏa Liệt nhìn người tới, lửa giận trong lòng lại càng lớn hơn.
Người của Vô Cực tông và An gia khẳng định đã cấu kết với nhau, nói không chừng nữ nhi của hắn chết cũng có liên quan với ủa An gia.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn nhìn về phía lão giả cũng trở nên lạnh như băng.
Nhìn thấy bộ dáng này của Hỏa Liệt, lão giả cũng trầm tư.
- Chẳng lẽ thật sự đúng như Phương Vô Ý nói, Đường Hùng đã chết rồi sao?
Nghĩ đến đây, tâm tình của ông lão cũng trở nên khá hơn, còn về Hỏa Liệt tức giận, vậy thì thế nào?
Chẳng lẽ hắn lại muốn dựa vào một người, đánh bại hắn và Phương Vô Ý hai người liên thủ hay sao?
Một số người của các tông môn khác thấy vậy thì cùng nhau lui về phía sau, sợ bị mấy người kia chiến đấu lan đến gần.
Đúng lúc này, một có khí tức kinh khủng từ đằng xa chạy đến.
- Đây là khí tức Địa Võ cảnh tầng chín?
Trong nháy mắt, vẻ mặt ba người lập tức trở nên ngưng trọng.
Phương Vô Ý nhìn về phía Hỏa Liệt đối diện:
- Chẳng lẽ là Thái Thượng trưởng lão của Liệt Diễm tông, sau khi biết được Đường Hùng chết thì không để ý mặt mũi tự mình chạy tới?
- Không được, ta phải liên hệ tông chủ mới được.
Hỏa Liệt cũng hơi nghi hoặc một chút, cái này đạo khí tức hắn không biết, chẳng lẽ là cường giả ẩn trong bóng tối của Vô Cực tông hoặc là An gia sao?
Hắn xem xét đối diện Phương Vô Ý trong bóng tối giở trò, trong lòng nhất thời run lên:
- Không được, ta phải nhanh chóng liên hệ phụ thân mới được.
Dựa vào hắn chắc chắn không trấn tràng được.
Đúng lúc này, lại có một luồng khí tức kinh khủng đuổi sát theo.
- Không ngờ đại bá lại đích thân tới đây.
Ánh mắt của lão giả An gia nhất thời sáng lên.
- Vị kia của An gia cũng tới.
Vẻ mặt Hỏa Liệt nhất thời ngưng trọng hơn.
Hắn vội vàng liên hệ với phụ thân của hắn.
- Vù!
Một vị lão giả với thân hình cao lớn từ đằng xa bay tới, trực tiếp phóng về hướng cửa vào.
- Đùng. . .
- Đây là ai?
Ánh mắt ba người đều rất nghi hoặc, bọn họ phát hiện, bọn họ căn bản cũng không nhận biết người này.
Mà người này vừa đến đã vọt thẳng vào cửa di tích, chẳng lẽ hắn không biết cốt linh 30 trở lên căn bản sẽ không vào được à, cho dù là cường giả Địa Võ cảnh tầng chín cũng không được.
- Vù!
Lại có một vị lão giả bay tới.
- Đại bá, sao ngài lại tới đây?
- An tiền bối.
Phương Vô Ý nói.
Lão giả nhẹ gật đầu với Phương Vô Ý, xem như chào hỏi.
- Vừa rồi người kia đột nhiên bạo phát khí tức bên trong quận thành, Thiên Mệnh sợ các ngươi xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên để cho ta tới xem một chút.
Lão giả nói.
- Đại bá, ngươi biết hắn sao?
- Không biết.
Lão giả lắc đầu nói.
- Rầm rầm rầm. . .
Sau ba phút, lão giả thân hình cao lớn bất đắc dĩ lui trở về.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Hỏa Liệt của Liệt Diễm tông, một tiếng truyền âm vang lên trong đầu Hỏa Liệt.
- Hỏa Liệt, có phải Đường Hùng đã tiến vào di tích này bao lâu rồi?
- Tiền bối, ngài có quan hệ gì với Đường Hùng?
- Ta là thúc thúc của hắn.
Hỏa Liệt nhìn thoáng qua lão giả, thầm nghĩ:
- Thúc thúc này thật là đủ già.
Nhưng nghe nói như thế sau này, trong lòng của hắn cũng thở dài một hơi, như vậy xem ra, vị lão giả trước mắt này là người một nhà.
- Đường Hùng tiến vào di tích đã hơn một ngày, không biết tiền bối tới là có chuyện gì không?
Hỏa Liệt hỏi
- Mệnh bài của Hùng nhi đã nát.
Lão giả âm thanh băng hàn nói.
- Cái gì?
Trong lòng Hỏa Liệt chấn động.
Hắn vốn cho rằng chỉ là nữ nhi của hắn bị người của Vô Cực tông giết hại, không ngờ lại thậm chí ngay cả Đường Hùng cũng chết rồi.
Nhất thời, lửa giận trong lòng hắn lại dâng lên.
- Ngươi có biết tình huống cụ thể bên trong không?
- Chuyện này ta cũng không biết, nhưng mà hẳn là người của Vô Cực tông và An gia làm, mệnh bài nữ nhi của ta cũng đã nát.
Ánh mắt Hỏa Liệt tràn ngập lửa giận, nhìn về phương hướng đám người Phương Vô Ý nói.
Ánh mắt của lão giả cũng nhìn về phía mấy người Phương Vô Ý, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
- An tiền bối, hình như người đó là người của Liệt Diễm tông, hắn tới đây có phải là vì Đường Hùng đã bỏ mình hay không.
Phương Vô Ý nói.
- Hả? Đường Hùng của Liệt Diễm tông chết rồi sao?
- Đúng vậy, đại bá, vừa rồi Hỏa Liệt. . .
Lão giả An gia nói chuyện mới vừa xảy ra một lần.
- Ừm, yên tâm đi, nếu như người kia muốn xuất thủ thì ta sẽ ra tay ngăn hắn lại.
An Bác nói.
- Vậy thì ta cám ơn An tiền bối.
Phương Vô Ý nói.
- Chuyện phải làm.
Thật ra muốn Đường Hùng bỏ mình là cao tầng Vô Cực tông và mấy vị cao tầng của An gia nhất trí quyết định.
Dù sao thì Đường Hùng thật sự là quá chói mắt, một khi để hắn chân chính trưởng thành cũng không phải là một chuyện tốt đối với An gia và Vô Cực tông.
. . .
Bên trong di tích.
Vương Đằng nhìn lên Trấn Ma Tháp trước mặt, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó.
Tuy lúc hắn tranh đấu với Đường Hùng đã phá hủy một số trận pháp, con Yêu thú kia đến cũng phá hủy một số trận pháp, nhưng xung quanh còn có một số trận pháp hoàn hảo không chút tổn hại.
Cũng giống như vị trí của mấy người Vương Thị Ngũ Kiệt và đám đệ tử Vô Cực tông, Tần Hạo vừa rồi, trận pháp ở đó vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Sau đó, hắn quay người đối nói với hai đồ đệ:
- Hai người các ngươi đi đóng trận pháp lại, thu hồi tất cả trận kỳ trận bàn lại.
- Vâng, số 1.
Nhìn thấy hai đồ đệ rời khỏi, sau đó Vương Đằng lần nữa quan sát Trấn Ma Tháp trước mắt.
- Làm như thế nào để thu Trấn Ma Tháp này lại đây, chẳng lẽ lại phải lấy hạt châu kia ra sao?
Trong tay của hắn xuất hiện một hạt châu đen nhánh.
. . .