- Đại ca, hình như chúng ta lại đi vào trong trận pháp, không đúng, phải nói là xung quanh đều bị trận pháp phong tỏa, cho dù đi về hướng nào thì cũng sẽ tiến vào trong trận pháp.
Âm thanh của Vương Tứ Tráng vang lên.
- Vương huynh, không phải vị tiền bối kia nói để cho chúng ta rời khỏi à, vì sao xung quanh còn có trận pháp nữa?
- Có lẽ, có lẽ là vị tiền bối kia quên đóng trận pháp lại?
Một âm thanh yếu ớt vang lên.
- . . .
- . . .
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
- Còn có thể làm gì? Đương nhiên là ở đây chờ vị tiền bối kia nhớ ra, chứ dựa vào chúng ta cũng không phá nổi trận pháp này!
- Vậy nếu như vị tiền bối kia quên xong bỏ đi thì phải làm sao?
Âm thanh của Vương Tam Tráng vang lên.
- . . .
Nghe được lời này, mọi người không còn gì để nói.
. . .
Một phương hướng khác.
- Sư huynh Tần Hạo, sư huynh Vũ Văn, các ngươi nói xem ba người kia có thân phận gì? Vì sao thực lực của bọn hắn lại mạnh như vậy?
Trần Di Nhiên hỏi.
- Đúng vậy, Tần sư huynh, không phải nói chỉ có cốt linh dưới 30 tuổi mới có thể vào à? Vì sao người kia cũng có thể tiến vào di tích chứ?
Một đệ tử khác của Vô Cực tông cũng tò mò hỏi.
Nghĩ tới người kia ngự không phi hành trên không trung, khí tức trên người còn cường đại hơn tông chủ, trong lòng của hắn cũng là một trận sợ hãi.
Hắn không rõ, vì sao trong di tích lại xuất hiện tồn tại cường đại cỡ này?
Không phải đã nói chỉ có 30 tuổi trở xuống mới có thể tiến vào à, vì sao lại xuất hiện một tồn tại có tu vi cường đại như vậy?
- Trần sư muội, Khổng sư đệ, chúng ta là nhân vật thiên tài ở quận thành Thiên Lĩnh, nhưng một khi ra đến bên ngoài thì không nhất định.
Trong mắt Vũ Văn Vũ lộ ra một tia ngưỡng mộ, tiếp tục nói:
- Tục truyền bên trong Võ Các có thiên kiêu chân chính, mỗi một người bọn họ đều có thiên phú dị bẩm, tu vi cao hơn chúng ta không biết bao nhiêu, mỗi một người đều có thể dễ dàng chiến đấu vượt cấp.
- Nghe nói vị tiền bối của Kiếm Tông kia cũng đã từng tu luyện ở Võ Các.
Tần Hạo ở bên cạnh nghe thấy những lời này cũng không lên tiếng.
Trước kia, hắn cũng cảm thấy mình là một thiên tài, dù cho phóng tới Vương Thành thì cũng là một nhân vật thiên tài, nhưng vào hôm nay, khi hắn nhìn thấy uy thế của mấy người áo đen kia và Đường Hùng thì hắn mới hiểu được, thì ra hắn chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng thôi.
- Tê! Sư huynh Vũ Văn, ngươi nói là vị Kiếm Vương tiền bối của Kiếm Tông kia có thể có địa vị ngang bằng với Sở gia của Vương thất Đại Càn sao?
Một tên đệ tử Vô Cực tông giật mình hỏi.
Người nào không biết Kiếm Vương tiền bối của Kiếm Tông, Kiếm Tông cũng chính bởi vì có hắn tồn tại nên mới lấy đứng hàng tông môn đỉnh cấp, có thể chống lại Vương thất Đại Càn.
- Không sai.
Vũ Văn Vũ gật đầu nói.
- Nói như vậy, ba người áo đen kia cũng có thể đến từ Võ Các?
Vũ Văn Vũ cười lắc đầu, nói:
- Sư đệ, thế giới này rất lớn, bên ngoài cũng có rất nhiều thế lực không thua gì Võ Các, ba người kia cũng có thể là đến từ thế lực khác.
Trong ánh mắt của Vũ Văn Vũ mang theo một tia nhớ lại.
- Ồ, ta đã hiểu rồi.
- Đúng rồi, sư huynh, sau khi chúng ta rời khỏi đây có bẩm báo chuyện nơi đây cho phong chủ đại nhân không?
- Đương nhiên phải bẩm báo, sau khi rời khỏi đây, trước tiên ta sẽ bẩm báo việc này với sư tôn.
Vũ Văn Vũ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Đây chính là một đại sự, nếu như người của Vô Cực tông không cẩn thận trêu chọc ba người kia thì đó sẽ là một trận tai hoạ ngập đầu đối với Vô Cực tông.
Lúc trước, nếu không phải Vũ Văn gia bọn họ quá tham lam thì cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy.
Hiện tại, có phiền phức ngược lại là người của Liệt Diễm tông, chỉ cần Vô Cực tông bọn họ bảo trì thế ngồi xem, vô luận sau cùng thế nào, bọn họ đều là bên thắng lớn nhất, dù sao thì Đường Hùng cũng đã bỏ mình, mà người lại còn không phải bọn họ giết.
Chỉ cần người của Liệt Diễm tông trêu chọc phải ba người áo đen kia, như vậy đến lúc đó. . .
- Sư huynh Vũ Văn, hình như chúng ta lại lâm vào trong một trận pháp, hình như chúng ta vừa đi qua nơi này rồi.
Đúng lúc này, một âm thanh đánh thức Tần Hạo và Vũ Văn Vũ khỏi trầm tư.
Vũ Văn Vũ ngẩng đầu về hướng nhìn xung quanh, ngón tay cũng không ngừng bóp động.
Vốn trên người hắn có một trận bàn, đáng tiếc đã bị người khác lấy đi.
Sau ba phút, vẻ mặt Vũ Văn Vũ càng ngày càng ngưng trọng.
- Vũ Văn sư đệ, thế nào?
Tần Hạo hỏi.
- Tần sư huynh, chúng ta đúng là đã sa vào trong trận pháp.
Vẻ mặt Vũ Văn Vũ khó coi nói.
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
- Chúng ta. . .
Đúng lúc này, Vũ Văn Vũ biến sắc, hắn vội vàng nhìn về hướng xung quanh.
Chỉ thấy hai người mặt áo đen xuất hiện ở cách đó không xa, đồng thời đi về những phương hướng khác.
Tần Hạo cũng ngưng trọng nhìn hai người mặt áo đen đó, mãi đến khi nhìn thấy hai người kia biến mất khỏi tầm mắt thì hắn mới thở dài một hơi.
- Sư đệ Vũ Văn, bọn họ tới đây làm gì?
- Có thể là đến đóng trận pháp lại!
Vũ Văn Vũ nhìn xung quanh một chút nói.
- Chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này trước.
. . .
- Ầm ầm!
Ngay vào thời khắc hạt châu đen nhánh dung hợp với Trấn Ma Tháp, một luồng khí tức kinh khủng từ phía trên Trấn Ma Tháp tràn ra.
Ngay sau đó, mặt đất rung rẩy, không gian chấn động.
Chỉ thấy Trấn Ma Tháp vốn cao đến ngàn trượng lại bắt đầu nhanh chóng thu nhỏ, chỉ trong thời gian mấy hơi thở đã thu nhỏ đến cỡ bàn tay lớn.
Nhưng uy thế tràn ngập trên đó lại không giảm bớt chút nào.