Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 197 - Chương 197. Ra Khỏi Di Tích

Chương 197. Ra Khỏi Di Tích Chương 197. Ra Khỏi Di Tích

Trước mắt Vương Đằng xuất hiện từng dòng tin tức.

【 Tên 】: Trấn Ma Tháp

【 Phẩm giai 】: Thánh giai cực phẩm

【 Chức năng 】: Trấn ma, luyện hóa, trấn áp, chuyển hóa

- Đây chính là Trấn Ma Tháp hoàn chỉnh sao? Xem ra chức năng giống như cũng không có gì đặc biệt?

Trong miệng Vương Đằng tự lẩm bẩm.

Chỉ nhìn giới thiệu này một cách đơn thuần, hắn đúng là không nhìn ra cái gì.

- Được rồi, vẫn nên luyện hóa nó trước đã, dù sao cũng là một món Thánh khí Thánh giai cực phẩm.

Vương Đằng đưa tay cầm lấy Trấn Ma Tháp lớn chừng bàn tay, lúc hắn đang chuẩn bị luyện hóa thì bỗng nhiên nhíu mày.

- Có người tới sao?

Ánh mắt của Vương Đằng nhìn về một phương hướng, chỗ đó đúng là phương hướng lúc trước hắn truy sát Đường Hùng.

Mười mấy hơi thở sau, bốn bóng người từ hướng đó chạy nhanh đến, bọn họ liếc mắt đã nhìn thấy Trấn Ma Tháp lớn chừng bàn tay trong tay Vương Đằng.

Thật sự là khí tức trên đó quá kinh khủng!

. . .

- Sư huynh, đồ trên tay người kia rất là bất phàm, chỉ sợ bảo vật truyền thừa nơi này đã bị hắn chiếm được.

Một người trong đó lộ ra vẻ mặt tham lam, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tiểu tháp trong tay Vương Đằng.

Sau khi bốn người bọn họ nghe thấy nơi này xuất hiện truyền thừa bảo địa thì đã ngựa không ngừng vó chạy tới.

Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên muốn chạy tới cũng tốn không ít thời gian.

Khi bọn hắn đuổi tới gần đây thì chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng đánh nhau, cho nên bọn họ một đường theo dấu vết tranh đấu tìm tới.

Vốn cho rằng lần này có thể sẽ không nhận được gì, nhưng không ngờ lại thấy được tình cảnh trước mắt này.

- Đều cẩn thận một chút, ta không phát hiện được tu vi khí tức trên người hắn.

Người cầm đầu thấp giọng nói.

- Sư huynh, sợ cái gì, chúng ta có đến bốn người.

Trong mắt người vừa nói chuyện lộ ra vẻ tham lam nồng nặc.

- Đúng vậy, sư huynh, cho dù bốn người chúng ta gặp phải tu vi Chân Nguyên cảnh cũng có thể đấu một trận.

Một người khác cũng mở miệng nói.

- Tiểu tử, nhanh buông bảo vật trong tay ngươi ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.

Người cuối cùng cười gằn hướng về phía Vương Đằng nói.

- Thật sao?

- Thế nào? Ngươi tưởng là mang theo cái mặt nạ ác quỷ này thì có thể giả thần giả quỷ sao? Có tin hay không là bây giờ chúng ta sẽ lập tức giết ngươi hay không?

- Không tin!

- Ngươi muốn chết!

- Vù vù!

Đúng lúc này, hai bóng người từ đằng xa chạy nhanh đến.

- Số 1, bọn họ là ai?

- Rất đúng lúc, giết bọn hắn!

Vương Đằng nói với hai người.

- Được, số 1!

Ánh mắt của Ngô Hoành và Phương Húc nhìn về phía bốn người kia.

- Thế nào, ngươi tưởng có hai người trợ giúp thì chúng ta sẽ sợ ngươi sao? Còn số 1 số 1, để ta cho các ngươi biết sự lợi hại của ta.

Một người trong đó kêu gào nói.

- Thật sao?

Hắn vừa nói hết câu, một quyền ấn màu vàng kim đã đánh về hướng mấy người.

- Không tốt, tu vi của hắn là Huyền Nguyên cảnh!

Vẻ mặt người cầm đầu nhất thời đại biến.

- Ôi, Phong Viêm Chưởng!

- Phong Ma Thập Bát Trảm!

- Phá cho ta!

- . . .

Trong lúc nhất thời, bốn người thi triển tất cả vốn liếng đánh về hướng quyền ấn màu vàng kim kia.

- Đùng!

- Phanh phanh phanh. . .

Bốn bóng người đều bị đánh bay ra ngoài.

- Mấy vị tha mạng, chúng ta sai rồi.

Bốn người rất thành thật tách ra bỏ chạy về bốn hướng.

- Muốn chạy trốn sao?

Thân ảnh của hai người thuấn gian di động, đuổi theo bốn người.

- Có gì từ từ nói, vừa rồi là chúng ta không đúng. . . A!

. . .

- Đã xử lý xong.

- Ừm, chúng ta cũng đi thôi.

. . .

Hơn hai mươi ngày sau, một chỗ trong sơn động, Vương Đằng mang theo hai đồ đệ từ bên trong Hạo Thiên Tháp đi ra.

Trong khoảng thời gian này, ba người Vương Đằng cũng không làm những chuyện khác, mà chính là chỉnh lý các loại tư nguyên đã lấy được, kiểm tra phía trên có ấn ký theo dõi gì hay không.

Vương Đằng cũng thừa dịp này luyện hóa mấy món bảo vật trong đó.

Sau khi biết một số chức năng của Hạo Thiên Tháp thì hắn quả quyết mang theo hai đồ đệ tiến vào trong Hạo Thiên Tháp tu luyện.

Bởi vì Hạo Thiên Tháp có một tác dụng chính là có thể điều chỉnh thời gian.

Giống như bên ngoài trôi qua một ngày thì bên trong Hạo Thiên Tháp đã trôi qua 10 ngày.

Đương nhiên, hiện tại thì Vương Đằng còn xa xa không làm được điểm ấy, hắn chỉ có thể điều chỉnh thời gian trong Hạo Thiên Tháp đến tỉ lệ 2:1 mà thôi.

Cũng chính là bên trong Hạo Thiên Tháp trôi qua hai ngày, bên ngoài mới trôi qua một ngày.

Trong thời gian này, Vương Đằng cũng không quên đại đệ tử Phương Húc của hắn.

Là đệ tử theo hắn sớm nhất, bây giờ vẫn còn đang tu luyện công pháp Thiên giai thượng phẩm, vũ khí cũng chỉ là Thiên giai cực phẩm, kém hơn nhị đồ đệ của hắn không ít.

Nhưng lúc trước Vương Đằng cũng không có cách, dù sao công pháp không phải tu luyện càng nhiều càng tốt, dù sao thì tinh lực của một người cũng có hạn, như là một người tu luyện mấy môn công pháp, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tiến độ tu luyện.

Đồ đệ của hắn thì lại không giống như vậy, có thể dựa vào gian lận để tăng cao tu vi , có thể nói, đồ đệ của Vương Đằng chính là có tinh lực vô hạn.

Hơn nữa, lúc ấy trên người hắn cũng không có công pháp thích hợp cho Phương Húc tu luyện, tư nguyên cũng không đủ sung túc.

Nhưng bây giờ đều đã khác, lần này sau khi chém giết Đường Hùng, thân gia của Vương Đằng tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Sau đó, hắn truyền thụ pháp môn tu luyện Đại Nhật Thần Thể cho Phương Húc, lại giao Cửu Long Thương cho hắn.

Trải qua hơn bốn mươi ngày tu luyện, khí tức trên người ba người đều tăng lên không ít.

Tu vi Vương Đằng đột phá đến Thiên Võ cảnh tầng một, còn cách Thiên Võ cảnh tầng hai cũng không xa.

Ngô Hoành cũng đã đột phá đến Long Nguyên cảnh tầng một, Phương Húc thì kém một chút, mới vừa vặn đột phá Huyền Nguyên cảnh tầng tám.

Bình Luận (0)
Comment