Tuy tu vi của Phương Húc thì không tăng lên bao nhiêu, nhưng chiến lực của hắn lại tăng lên rất nhiều, nếu so với lúc trước thì hoàn toàn không thể so sánh nổi.
- Sư tôn, bây giờ chúng ta sẽ đi ra ngoài sao?
- Vẫn còn mấy cái ngày nữa, nhưng mà hẳn là cũng sắp rồi.
Vương Đằng trả lời.
- Lần này ra ngoài, bên ngoài có thể sẽ có người trấn giữ hỏi thăm, đến lúc đó các ngươi cẩn thận một chút.
- Yên tâm đi, sư tôn, chúng ta sẽ cẩn thận.
- Ừm, đến lúc đó nếu như xuất hiện tình huống xấu thì nhớ kỹ phải lập tức dùng trận phù truyền tống không gian chạy trốn.
Vương Đằng dặn dò hai đồ đệ của mình.
- Biết, sư tôn.
- Sư tôn, không phải ngài muốn xuất thủ đối phó người của Liệt Diễm tông chứ?
Ngô Hoành hỏi.
- Chuyện này xem tình huống đi, nếu như có cơ hội thì tốt nhất cũng nên giải quyết người thân cận của Đường Hùng.
Trong mắt Vương Đằng lóe lên một tia hàn quang.
Dù sao thì dựa theo suy đoán của hắn, thân phận Đường Hùng có thể không tầm thường, vì lý do ổn thỏa, tốt nhất vẫn nên giải quyết toàn bộ những người có quan hệ với Đường Hùng.
Giống như lão thiết đầu kia, sư tôn của Đường Hùng, còn có phó tông chủ Liệt Diễm tông Hỏa Liệt kia nữa.
Quan hệ giữa ba người này và Vương Đằng có thể nói là không chết không thôi, có thể diệt trừ vẫn nên diệt trừ.
Đương nhiên, Vương Đằng cũng sẽ không mạo hiểm đi Liệt Diễm tông chém giết những người kia.
Tuy thực lực của hắn đã tăng lên không ít, nghe nói người mạnh nhất Liệt Diễm tông cũng chỉ có tu vi Địa Võ cảnh tầng chín, nhưng không ai có thể đảm bảo Liệt Diễm tông có át chủ bài gì, nói không chừng lại đột nhiên có một lão tổ tu vi cái thế đi ra.
Loại tình huống này là rất có thể xảy ra.
. . .
Vài ngày sau, toàn bộ di tích không gian bắt đầu rung chuyển, một lực bài xích nhàn nhạt xuất hiện ở trên người mấy người Vương Đằng.
- Đây chính là cơ hội đi ra sao?
Vương Đằng cảm nhận được lực bài xích xung quanh thân thể, trong lòng hắn bắt đầu rơi vào trầm tư.
Hắn phát hiện chỉ cần hắn muốn thì có thể dễ dàng tránh thoát khỏi lực bài xích này.
Nhưng mà Vương Đằng sẽ không làm như thế, hắn không muốn ở lại chỗ này, mà lại nghe nói, ngừng lưu người ở bên trong đều không có kết cục tốt, ba năm sau cũng sẽ không xuất hiện, có lẽ đã chết.
. . .
Bên ngoài, người của mấy đại tông môn cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm lối vào của di tích, không khí ở đây lộ ra rất là khẩn trương.
Giữa không trung, có bốn vị lão giả tản ra khí tức kinh khủng.
Chính là cường giả của ba đại thế lực và một lão giả có lai lịch bí ẩn.
. . .
Chương 139:
- An huynh , chờ lát nữa còn mời làm phiền ngươi xuất thủ ngăn người kia lại.
Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông bí mật truyền âm nói.
- Yên tâm đi, Điền huynh.
Lão giả của An gia trả lời.
Một bên khác, Thái Thượng trưởng lão của Liệt Diễm tông Hỏa Nộ đến sau, con của hắn là Hỏa Liệt đã nói rõ chuyện này với hắn một lần.
Khi biết mệnh bài của cháu gái và đồ đệ bị nát thì đương nhiên hắn rất tức giận, nhưng mà cân nhắc đến lúc này An gia và người của Vô Cực tông đã liên hợp lại với nhau thì hắn lại không thể không đè xuống cục tức này.
Dù sao thực lực chỉnh thể của hiện tại, Liệt Diễm tông bọn họ đang ở vào hạ phong, mà đệ tử bên trong di tích cũng còn chưa hề đi ra, nói không chừng chuyện này còn có chuyển cơ thì sao?
Mà sau khi hắn biết người bên cạnh này là thúc thúc của Đường Hùng thì cũng lập tức tới liên hệ.
- Thiết huynh, chờ chút ngươi chuẩn bị làm thế nào?
Hỏa Nộ truyền âm nói.
- Ta muốn thấy nhìn Hùng nhi có phải thật sự đã xảy ra chuyện rồi hay không? Nếu như hắn thật ra chuyện thì lão phu tuyệt đối sẽ không buông tha cho bất cứ người nào!
Trong mắt lão giả thân hình cao lớn bắn ra một tia lãnh quang.
- Hỏa Nộ huynh định xử lý việc này như thế nào?
- Mẹ nó, tính khí này rất phù hợp với khẩu vị của lão phu!
Hỏa Nộ thầm nghĩ trong lòng.
Nếu như có người này trợ giúp, như vậy chưa chắc không thể chiến một trận với người của Vô Cực tông và An gia.
Nghĩ đến đây, Hỏa Nộ vội vàng trả lời:
- Ta đương nhiên cũng có ý giống Thiết huynh, nếu như Hùng nhi và Liên nhi thật sự xảy ra chuyện thì lão phu tất nhiên sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một hung thủ nào.
- Vậy trước tiên cám ơn Hỏa Nộ huynh.
. . .
- Có người ra ngoài rồi!
Giữa không trung, bốn lão giả trước tiên nhìn về phía đệ tử mới vừa từ trong di tích đi ra.
- Mẹ nó, đây là chuyện gì thế?
Trong lòng Hoắc Tinh Vũ kêu khổ một trận.
Hắn mới vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp thấy rõ cảnh tượng xung quanh thì đã cảm nhận được bốn đạo uy áp cực kỳ khủng bố đè về hướng hắn.
Hắn không dám nhúc nhích một chút nào.
- Không phải.
Sau khi phát hiện ra đây chỉ là một đệ tử Ngưng Nguyên cảnh trung kỳ, mà cũng không phải là đệ tử của ba đại thế lực thì bốn vị lão giả đều dời ánh mắt ra khỏi người Hoắc Tinh Vũ, tiếp tục nhìn chăm chú về phía cửa vào di tích.
Sau khi Hoắc Tinh Vũ cảm nhận được bốn ánh mắt kinh khủng biến mất thì vội vàng chạy về hướng tông môn của mình.
- Lưu trưởng lão, những người kia là ai? Nơi này đã xảy ra chuyện gì sao?
- Không cần nhiều lời, an tĩnh chờ đợi là được.
Lưu trưởng lão quay đầu trừng mắt liếc Hoắc Tinh Vũ.
Hắn đã biết đại khái chuyện này, cũng phát hiện bầu không khí trên cánh đồng hoang Thanh Dã có gì đó là lạ, nếu không phải còn đệ tử trong di tích chưa đi ra thì hắn đã sớm mang theo người trở về tông môn, dù sao tông môn bọn họ cũng không phụ thuộc vào ba đại thế lực này.
Có điều hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần đệ tử trong di tích vừa ra ngoài thì hắn sẽ lập tức mang theo bọn họ rời khỏi đây, tuyệt đối không dính vào, cũng tuyệt không ở bên cạnh xem kịch.
Tông môn bọn họ còn không chịu nổi lửa giận đến từ ba đại thế lực.