Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 200 - Chương 200. Ra Tay

Chương 200. Ra Tay Chương 200. Ra Tay

- An huynh, chúng ta cùng nhau ra tay!

- Được!

Một đạo kiếm quang và một ánh đao cùng nhau đánh về hướng chưởng ấn.

- Đùng!

Một tiếng nổ vang thật lớn, ba đạo công kích va chạm vào nhau, triệt tiêu lẫn nhau.

- Nếu các ngươi đã muốn chết như vậy thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi.

Lão thiết đầu cực kỳ tức giận nói ra một câu, sau đó hắn quát khẽ một tiếng, cơ thể lập tức vọt tới Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông, đánh ra một chưởng về hướng lồng ngực của hắn.

- Hừ!

Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông hừ lạnh một tiếng, hắn cũng đánh trả lại một quyền về hướng lão thiết đầu.

- Đùng!

Cả hai quyền chưởng chạm vào nhau, làm cho không khí phát ra một tiếng nổ mạnh to lớn.

Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông chỉ có thể giữ vững được thời gian mấy hơi thở đã bị một chưởng của lão thiết đầu đánh lui ra ngoài. Sau khi liên tiếp lui về phía sau mấy bước, Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông mới dừng lại được, thậm chí ngay cả trên khóe miệng của hắn cũng chảy ra một vết máu.

Vẻ mặt của hắn cực kỳ ngưng trọng nhìn lão thiết đầu:

- An huynh, chúng ta cùng nhau ra tay.

- Được!

Lão giả An gia phi người bay lên trước, phối hợp với Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông, hai người một trước một sau cùng nhau đánh về hướng lão thiết đầu.

- Rầm rầm rầm. . .

Nhất thời, ba bóng người dây dưa với nhau ở giữa không trung. Tuy tu vi của lão thiết đầu cao hơn, nhưng thực lực của Thái Thượng trưởng lão Vô Cực tông và lão giả An gia cũng không yếu. Dẫn đến lúc này hai người cũng chỉ là hơi ở vào thế hạ phong.

Bên dưới, một số tông môn thế lực trên hoang nguyên Thanh Dã lại đang ngơ ngác nhìn lên bầu trời quan sát trận tranh đấu kịch liệt đó.

Đương nhiên, cũng có một sô tông môn thế lực đã nhân cơ hộ này len lén chạy trốn, Vương Đằng cũng nằm trong số đó. Hắn đã thừa dịp mọi người không chú ý mà rời khỏi phạm vi linh chu của Thiết Tâm tông.

. . .

- Rầm rầm rầm. . .

Ba bóng người đánh nhau kịch liệt. Uy áp kinh khủng lan rộng ra xung quanh, khí lưu nổ tung, mặt đất xung quanh đã sớm bị nổ ra mấy cái hố vừa sâu vừa rộng, nhóm người quan sát xung quanh cũng liên tục lui ra xa.

- Đây mới thật sự là cường giả giao thủ!

- Nếu như ta có tu vi cỡ này thì có lẽ đã sớm báo được thù.

- Không hổ là cường giả Địa Võ cảnh tầng chín trở lên giao thủ, lực uy áp này thật sự là quá kinh khủng.

- Các ngươi đoán xem cuối cùng ai sẽ thắng?

- . . .

- Đùng!

Đột nhiên một tiếng nổ ầm vang lên, Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông bị trực tiếp đánh bay ra ngoài.

- Chết đi cho ta!

Lão thiết đầu thừa thắng xông lên, bóng người hoa thành tàn ảnh phóng về hướng Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông.

- Keng!

Khi lão thiết đầu đã tấn công đến trước mặt Vô Cực tông Thái Thượng trưởng lão thì đột nhiên một ánh đao xuất hiện, từ phía sau lưng bổ về hướng thân thể của lão thiết đầu.

- Phá cho ta!

Một đạo chưởng ấn đánh về hướng đao sau lưng hắn.

- Đùng!

Cũng nhờ một chút xíu thời gian này mà Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông đã lại lần nữa gia nhập vào trong chiến đấu.

Nhìn thấy ba người lần nữa kịch đấu với nhau, Hỏa Liệt không nhịn được lên tiếng nói:

- Cha, chúng ta có nên ra tay không? Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để ra tay, nói không chừng chúng ta có thể lưu lại Điền lão quỷ!

Hỏa Nộ nhìn ba người đang kịch đấu, trong mắt hắn cũng lóe lên mấy lần, cuối cùng gật đầu nói:

- Tốt, đợi chút nữa mấy người các ngươi ngăn cản mấy người khác của An gia và Vô Cực tông lại.

- Vâng, thưa cha!

Trong mắt Hỏa Liệt lóe lên sự kích động, nếu như lần này có thể lưu lại Điền lão quỷ thì đó chính là một thiên đại hỉ sự.

Sau đó, hắn truyền âm nói với hai vị trưởng lão sau lưng:

- Đợi chút nữa ba người chúng ta cùng nhau ra tay ngăn mấy người Phương Vô Ý lại.

- Được rồi, phó tông chủ!

Mà cha con Hỏa Nộ lại không biết là, lúc này đang có một đôi mắt tập trung vào bọn họ.

Vương Đằng sớm đã che giấy toàn bộ tu vi khí tức, thay đổi dung mạo của mình, sau đó chậm rãi tới gần đám người Liệt Diễm tông, đương nhiên, hắn cũng không đến quá gần.

Tuy hắn có tự tin rằng mình có thể che giấu khí tức, tránh được lực lượng tinh thần của một số người dò xét, nhưng hắn lại không chắc rằng mình có thể giấu được lực lượng tinh thần của Hỏa Nộ cảm giác hay không.

Mà bây giờ ở đây lại có nhiều người như vậy, còn là giữa ban ngày, cho dù hắn có thể giấu giếm được lực lượng tinh thần dò xét thì cũng không gạt được ánh mắt của những người khác. Bọn họ cũng không phải người mù, trừ phi Vương Đằng có thể ẩn thân.

- Thiết huynh, để ta tới giúp ngươi!

Thân hình Hỏa Nộ khẽ động, bay về hướng chiến trường của ba người trên bầu trời.

- Ngươi dám! Phương Vô Ý, các ngươi ngăn chặn người của Liệt Diễm tông, liên hệ với tông chủ!

Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông nổi giận gầm lên một tiếng.

Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, hắn và lão giả An gia cùng nhau liên thủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ thủ vững không bị bại, nhưng nếu như có Hỏa Nộ của Liệt Diễm tông gia nhập thì bọn họ tuyệt đối sẽ không thể ngăn cản được bao lâu.

Mà mấy người Hỏa Liệt của Liệt Diễm tông cũng sẽ tuyệt đối không buông tha cơ hội tốt để diệt trừ hắn như lần này.

- Vâng, Thái Thượng trưởng lão!

Mấy người Vô Cực tông vây công về hướng Hỏa Nộ.

- Hắc hắc, Phương Vô Ý, đối thủ của các ngươi là chúng ta.

Khi nhìn mấy người Vô Cực tông chuẩn bị ngăn cản cha của hắn, Hỏa Liệt của Liệt Diễm tông vội vàng mang người đi lên ngăn cản.

Chỉ cần có thể ngăn được mấy người Phương Vô Ý một lát, sau đó chờ cha và thúc thúc của Đường Hùng giải quyết Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông thì sẽ có thể lưu lại mấy người Phương Vô Ý lại.

- Ngươi muốn chết!

Một đạo kiếm quang sáng chói chém về hướng mấy người Hỏa Liệt.

- Ha ha, chả lẽ ta lại sợ ngươi! Liệt Diễm Trảm!

Trong tay Hỏa Liệt xuất hiện một thanh chiến đao màu đỏ thắm, một ánh đao màu đỏ thắm chém về hướng kiếm quang.

- Rầm rầm rầm. . .

Bình Luận (0)
Comment