Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 239 - Chương 239. Thức Tỉnh (Phần 2)

Chương 239. Thức Tỉnh (Phần 2) Chương 239. Thức Tỉnh (Phần 2)

Trong khoảng thời gian này, hắn luyện chế ra không chỉ một lò Huyền Âm Đan.

Đương nhiên, hắn cũng luyện chế ra một số độc dược ghi lại trên Vạn Độc Chân Kinh.

Thu hồi ba viên đan dược trắng như tuyết trong đan lô, Vương Đằng mới đi về hướng mấy đồ nhi của mình.

- Sư tôn, ngài đã tới.

- Ừm.

Vương Đằng nhẹ gật đầu.

- Lưu Linh, bây giờ ngươi cảm giác thế nào?

- Sư tôn, ta cảm giác bây giờ ta rất tốt, chỉ là đôi khi thân thể đột nhiên cảm giác có chút lạnh, nhưng mà có đại sư huynh ở đây nên không sao.

Lưu Linh trả lời.

Lúc này, tuy bộ dáng của Lưu Linh vẫn là một tiểu nữ hài, nhưng trên người cô lại tản ra một loại khí tức làm người ta không dám lại gần, cho người ta một loại cảm giác như có như không.

- Sư tôn, Thái Âm chi thể của sư muội sắp thức tỉnh sao?

Phương Húc hỏi.

Lưu Linh cũng dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía sư tôn.

- Ừm, cũng sắp rồi, đây là Huyền Âm Đan vi sư vừa mới luyện chế, ngươi ăn vào thì có lẽ sẽ thức tỉnh Thái Âm chi thể.

Vương Đằng nói.

- Cảm ơn sư tôn!

. .

Ba ngày sau.

Vương Đằng và mấy đồ đệ của hắn đều tụ lại một chỗ, khẩn trương nhìn Lưu Linh bị bọn hắn vây vào giữa.

Lúc này, thân thể nho nhỏ của Lưu Linh trôi nổi ở giữa không trung, nhắm nghiền hai mắt, trên người tỏa ra một luồng hơi lạnh.

Theo thời gian trôi qua, hàn khí trên người Lưu Linh càng ngày càng nặng.

- Sư tôn, tiểu sư muội sẽ không sao chứ?

Ngô Hoành khẩn trương hỏi.

- Sư tôn, tiểu sư muội không có chút tu vi nào, hàn khí kia sẽ không tạo thành tổn thương gì đối với cô ấy chứ?

Triệu Thiên xoa xoa đôi bàn tay nói.

Hắn cảm thấy nếu cỗ hàn ý này lại tăng thêm một chút nữa thì có lẽ hắn đã phải vận công ngăn cản.

Vương Đằng nhìn Lưu Linh bồng bềnh ở giữa không trung, trong lòng cũng rất là khẩn trương, nhưng ngoài miệng lại nói:

- Yên tâm, đây là hiện tượng bình thường.

Có điều hắn cũng làm xong chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào, một khi xảy ra tình huống khẩn cấp gì thì hắn sẽ xuất thủ bảo vệ tánh mạng Lưu Linh trước.

Sau mười phút, trong phạm vi mười mét xung quanh Lưu Linh đều kết lên một tầng băng mỏng, mấy người Vương Đằng cũng lui về phía sau một chút.

Ngược lại không phải là những hàn ý này có thể tạo thành uy hiếp gì đối với bọn hắn, mà chính là bọn họ không muốn ảnh hưởng đến việc Lưu Linh thức tỉnh Thái Âm chi thể.

Nhìn thấy khí tức của Lưu Linh bình ổn trở lại, trên mặt cô cũng không có vẻ thống khổ gì, trong lòng mấy người Vương Đằng cũng thở dài một hơi.

Dù sao chỉ là riêng cỗ hàn ý này, một người bình thường không có tu vi căn bản sẽ không chịu được, cho dù là người tu luyện đến cảnh giới Thối Thể cảnh, hoặc Thông Lạc cảnh thì cũng không nhất định có thể chịu được.

Huống chi là một cái tiểu nữ hài không có chút tu vi.

Việc này, hẳn là ổn!

Đúng lúc này, trên người Lưu Linh bộc phát ra một luồng khí tức kinh khủng, x hàn ý ung quanh lại lần nữa trở nên lạnh hơn.

- Tạch tạch tạch. . .

- Sư tôn?

Ngay khi Vương Đằng chuẩn bị xuất thủ thì Lưu Linh ở giữa không trung lại mở ra hai mắt đang nhắm chặt, trong mắt chỉ có một màu trắng bệch.

Giờ khắc này, sau khi Lưu Linh mở hai mắt ra, hàn ý tràn ngập ở xung quanh, ào ào tràn vào trong thân thể nhỏ bé của cô.

Khí tức trên người cô cũng đang điên cuồng tăng lên, Thối Thể cảnh tầng một, Thối Thể cảnh tầng hai… Thối Thể cảnh tầng sáu… Thông Lạc cảnh tầng ba…

Mãi cho đến Tụ Khí cảnh tầng chín mới dần dần bình ổn lại.

Cùng lúc đó, trong đầu Vương Đằng cũng vang lên tiếng nhắc nhỏ thu đồ đệ thành công của hệ thống.

- Đinh! Chúc mừng kí chủ thành công thu nhận một đồ đệ mới, khen thưởng công pháp Thái Âm Thần Quyết, khen thưởng Thiên Âm Thần Kiếm, khen thưởng Huyền Âm Thần Giáp, khen thưởng 108 viên Ngộ Đạo Đan, khen thưởng Huyền Băng Thánh Hỏa…

- Mẹ nó, đây chính là Thái Âm chi thể à? Tiểu sư muội Tụ Khí cảnh tầng chín!

Vẻ mặt Phương Húc hâm mộ nói.

Nếu lúc trước hắn có tốc độ lên cấp này thì cũng sẽ không bị lão nhị vượt mặt.

- Ừm, tốc độ này quả thật có chút khủng bố!

Mấy người khác cũng tràn đầy cảm xúc gật đầu nói.

- Sư tôn, bây giờ ta có thể tu luyện rồi à?

Lưu Linh đi đến trước mặt sư tôn, cô cảm nhận được lực lượng khổng lồ ẩn chứa trong thân thể, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kích động.

Nhìn khí chất Lưu Linh trở nên có chút xuất trần, Vương Đằng gật đầu nói:

- Ừm, nếu Thái Âm chi thể của ngươi đã thức tỉnh, như vậy đương nhiên là ngươi cũng có thể tu luyện, chờ lát nữa vi sư sẽ truyền cho ngươi một môn công pháp tu luyện Thái Âm chi thể.

- Cảm ơn sư tôn!

- Thái Âm chi thể quả nhiên cường đại, thiên tư của Lưu Linh đã đạt đến cấp 5S, ngủ một giấc tỉnh lại là đã có thể đột phá đến Tụ Khí cảnh tầng chín, không tệ, không tệ!

Trong lòng Vương Đằng rất hài lòng.

Nhất là cảm thụ được trong cơ thể mình vừa mới tăng vọt một mảng lớn tu vi, trong lòng của hắn lại càng cao hứng.

Đệ tử như vậy, hắn muốn có thêm mấy trăm hơn ngàn người nữa.

Đáng tiếc, trong khoảng thời gian này hắn đã từng ra đi làm ra-đa hình người mấy lần, nhưng căn bản là không tìm được đệ tử thích hợp.

Tuy phạm vi dò xét của hệ thống rộng hơn, nhưng phải là người đạt tới tiêu chuẩn thu đồ đệ mới có nhắc nhở, thể chất đặc biệt giống như Lưu Linh trước đó, hoặc là huyết mạch đặc biệt, hệ thống căn bản sẽ không có nhắc nhở.

- Có lẽ, mình nên thành lập một thế lực, hấp dẫn thiên tài gia nhập?

Vương Đằng không khỏi âm thầm suy nghĩ.

. . .

Mấy ngày kế tiếp, Lưu Linh vẫn tu luyện Hạo Thiên Tháp Thái Âm Thần Quyết.

Lúc này, tốc độ thời gian trôi qua trong Hạo Thiên Tháp đã bị Vương Đằng điều đến 3:1, nói cách khác trong Hạo Thiên Tháp trôi qua ba ngày thì bên ngoài mới trôi qua một ngày.

Đây cũng là sau khi tu vi Vương Đằng đột phá đến Vương cảnh mới làm được.

Vương Đằng cũng rất hài lòng đối với khen thưởng sau khi thu nhận Lưu Linh làm đồ đệ. Cho dù là công pháp hay là vũ khí, bảo giáp thì phẩm giai đều đạt đến cấp Thần, mà lại còn không phải cấp Thần hạ phẩm bình thường.

Bình Luận (0)
Comment