Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 240 - Chương 240. Người “Nói Đạo Lý"

Chương 240. Người “Nói Đạo Lý" Chương 240. Người “Nói Đạo Lý"

Công pháp Thái Âm Thần Quyết là công pháp cấp Thần thượng phẩm, tu luyện tới đại thành sẽ có thể tu luyện ra Thái Âm Thần Thể, nắm giữ Thái Âm Thần Lực.

Thiên Âm Thần Kiếm là một thanh Thần khí phẩm giai đạt đến cấp Thần thượng phẩm, không chỉ nắm giữ lực phá hoại to lớn, mà mỗi lần công kích còn có thể lấy đi tuổi thọ còn lại của con người.

Tuy Vương Đằng chưa thử qua uy lực cụ thể của nó, nhưng có lẽ là sẽ không kém, dù sao thì đây cũng là Thần khí.

Mặc dù phẩm giai của Huyền Âm Thần Giáp không đạt tới cấp Thần thượng phẩm, nhưng cũng đạt tới cấp Thần trung phẩm, phối hợp với Thái Âm Thần Lực thì lực phòng ngự sẽ được nâng cao một bậc.

Huyền Băng Thánh Hỏa là một loại hỏa diễm cực kỳ lạnh lẽo, có thể. . .

Một ngày này, Vương Đằng ôm theo Bạch Tuyết ra ngoài phơi nắng.

Thỉnh thoảng buông lỏng một lần vẫn là rất có cần thiết, dù sao thì khổ tu bận rộn lâu như vậy, việc đảm bảo thể xác và tinh thần khỏe mạnh vẫn rất quan trọng.

Nhất là ôm lấy một bé mèo nhỏ đáng yêu, sờ lấy bộ lông mềm mại trên người nó thì tâm tình của hắn lại càng vui vẻ, niềm vui vuốt lông mèo, ai vuốt rồi mới biết được.

Còn về tu vi, Vương Đằng hoàn toàn không lo lắng, hắn hiện tại có sáu đồ đệ thiên tư tuyệt luân đang giúp hắn tu luyện, mới hai ngày trước, tu vi của hắn đã thuận lợi đột phá đến Vương cảnh tầng tám.

Hiện tại, sáu đồ đệ của hắn ai nấy đều cố gắng tu luyện, nhất là sau khi Lưu Linh thể hiện ra thiên tư kinh khủng của cô thì năm người khác không ai cam lòng yếu thế, nguyên một đám không phải bế quan tu luyện thì cũng là bế quan tu luyện.

Đương nhiên, trong đó Hổ Nữu có thể là góp cho đủ số, lấy tính cách của cô sợ là sẽ không kiên trì được mấy ngày.

- Hả? Lưu Thành tới.

Lông mày của Vương Đằng nhíu lại, bóng người đột nhiên biến mất.

Lưu Thành đứng ở dưới chân núi của núi Vô Danh, đang chuẩn bị gọi người thì đã nhìn thấy Vương Đằng ôm theo một con mèo nhỏ trắng như tuyết đi ra.

Ánh mắt của hắn lập tức đã bị con mèo nhỏ trong ngực Vương Đằng hấp dẫn.

- Vương Đằng, trong ngực ngươi là yêu thú gì vậy, sao tới bây giờ ta chưa thấy bào giờ?

Lưu Thành đột nhiên hỏi.

- Ta cũng không biết là yêu thú gì, lần trước ta ra ngoài trùng hợp phát hiện ở bên ngoài, thấy nó đáng yêu nên mới mang về nuôi.

Vương Đằng vừa cười vừa nói.

- Ừm đúng là rất đáng yêu.

Lưu Thành hâm mộ nói.

Đương nhiên, hắn thân là một đại lão gia, sẽ không vì một con Yêu thú đáng yêu mà hâm mộ, hắn thuần túy là hâm mộ Vương Đằng vì có một Yêu thú khả ái như vậy.

Nếu như hắn có thể có một Yêu thú khả ái như vậy thì tốt biết bao!

Sau này mang theo đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ hấp dẫn một nhóm nữ tu sĩ chú ý.

Đến lúc đó, tất cả đều là cơ hội!

Vương Đằng vừa dẫn theo Lưu Thành lên núi Vô Danh đi, vừa đột nhiên hỏi:

- Lần này ngươi tới đây lại có chuyện gì sao?

Hắn biết, mỗi lần Lưu Thành tới chắc chắn đều là có chút chuyện hoặc là tin tức, bằng không thì bằng hữu này của hắn cơ bản sẽ không tới núi Vô Danh.

- Ta tới đây để gặp cháu gái ta không được à?

- Được! Được! Được!

- Vậy không biết cháu gái nhỏ của ta bây giờ thế nào rồi, đã bắt đầu tu luyện hay chưa?

Lưu Thành đột nhiên hỏi.

- Mấy ngày trước đây đã bắt đầu tu luyện, bây giờ cô bé đang bế quan, ngươi có muốn gặp cũng không được.

Vương Đằng trả lời.

- Hắc hắc, bắt đầu tu luyện là tốt rồi, ngươi không biết đâu, khi mấy người trong gia tộc hỏi ta, ta đều không biết trả lời như thế nào.

Lưu Thành cười khổ nói.

- Ừm.

Vương Đằng nhẹ gật đầu, cũng không có quá để ý bên phía Lưu gia.

Bây giờ Lưu Linh đang là đồ đệ của hắn, chuyện cô tu luyện thế nào đương nhiên là do sư tôn như hắn an bài, nếu những người khác không biết điều mà muốn nhúng tay vào thì Vương mỗ hắn nhất định sẽ "nói đạo lý" với người đó!

Đương nhiên, Vương Đằng hắn cũng là một người vô cùng "nói đạo lý"!

- Đúng rồi, lần này ta tới đây là có một tin tức muốn nói với ngươi.

Lưu Thành bỗng nhiên ra vẻ thần bí, nhỏ giọng nói.

- Chuyện gì?

Vương Đằng ra vẻ tò mò hỏi.

Đối với hắn bây giờ thì chuyện bình thường rất khó gây nên lòng hiếu kỳ của hắn.

- Hắc hắc, ngươi tuyệt đối không biết việc này, ta cũng vừa mới nghe ngóng được từ chỗ của người khác.

Gương mặt Lưu Thành ra vẻ đắc ý, tiếp tục mở miệng nói:

- Gia tộc đệ nhất Vương thành Hồng gia đánh nhau với Vương Thất Sở gia, nghe nói hiện tại thế cục ở Vương thành đang rất khẩn trương. . .

Nghe thấy tin tức này, Vương Đằng sững sờ, hình như Tứ đệ tử của hắn cũng là tam hoàng tử Vương Thất, mà hình như mẹ của hắn là đích nữ của Hồng gia.

Đây chẳng lẽ là sắp diễn vở kịch cung đình?

- Thế nào, có phải bị tin tức này làm giật mình hay không?

- Ừm, đúng là rất giật mình!

. . .

- Vương Đằng, ngươi có bán Yêu thú trong ngực này hay không?

Lưu Thành lại quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Tuyết trong ngực Vương Đằng, lưu luyến không rời hỏi.

- Không bán.

Vương Đằng không chút nghĩ ngợi trả lời.

Nói đùa, đây chính là Yêu thú cấp Thánh cực phẩm, làm sao có thể nói bán là bán được.

Huống chi, cho dù Lưu Thành bán thân thì cũng không mua nổi Bạch Tuyết!

- Ai, vậy được rồi.

Lưu Thành thở dài một hơi, bỗng nhiên giọng nói hơi đổi:

- Đúng rồi, ngươi phát hiện Yêu thú này ở đâu?

Hắn suy nghĩ, hôm nào có thời gian cũng đến đó thử vận may xem có thể tìm được một Yêu thú giống nhau như đúc hay không.

Bạch Tuyết vốn đang yên lặng ghé vào trong ngực của Vương Đằng nghe thấy Lưu Thành nói vậy thì nhất thời hơi cọ quậy cơ thể.

Nó mặc dù là một con Yêu thú vừa mới sinh ra không bao lâu, nhưng nó thân là con non Thượng Cổ Hung Thú, linh trí rất cao, nó đương nhiên có thể nghe hiểu những lời Lưu Thành vừa nói.

Nếu không phải thân đang ở trong ngực chủ nhân thì nó nhất định phải làm cho người này biết sự lợi hại của nó.

Thật tưởng tộc của nó là rau cải trắng ngoài đường à?

Còn muốn mua thì mua!

- Ừm… Phát hiện sơn mạch Man Hoang.

Bình Luận (0)
Comment