Sau khi đuổi Lưu thành đi, Vương Đằng lập tức tiến vào Hạo Thiên Tháp.
Tuy chuyện Hồng gia và Sở gia ở Vương Thành bất hoà đã xảy ra được một đoạn thời gian, nhưng hắn vẫn phải nói tin tức này với đồ nhi Sở Chiếu của hắn một tiếng.
Còn về Sở Chiếu lựa chọn như thế nào thì phải xem chính hắn rồi.
Có một số việc không phải ngươi giả bộ như không nghe thấy, không nhìn thấy thì có thể coi như chưa từng xảy ra, nếu chuyện đã xảy ra thì phải nghĩ biện pháp giải quyết, nhất là loại chuyện dính đến thân nhân của mình.
Mặc dù Vương Đằng là một người đứng đắng, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sợ phiền phức. Huống chi lấy tu vi thực lực hiện tại của hắn, trong cảnh nội Vương Triều Đại Càn, tự vệ hẳn là dư xài.
Chỉ cần không phải vận khí quá kém, vừa ra đã gặp phải cường giả như Thánh cảnh, Thần cảnh thì hắn đều có lòng tin có thể chạy thoát.
Cho dù gặp phải cường giả Đế cảnh, Vương Đằng cũng dám đi tới, cho dù đánh không lại thì hắn cũng có lòng tin chạy thoát an toàn.
Thực lực tu vi, bảo vật nhiều là bản lĩnh cá nhân, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là phải tự biết mình.
Đừng tưởng rằng có hệ thống hack thì sẽ có thể chọc trời chọc đất chọc không khí, thực lực tu vi yếu chính là yếu.
Người đừng tưởng rằng với tu vi Tụ Khí cảnh yếu ớt của mình chạy đến trước mặt cường giả Thần cảnh kêu gào, khiêu khích thì người đó sẽ không một bàn tay đập chết ngươi!
Còn cái gì vương bát chi khí vừa mở, cường giả Thần cảnh đã ngã đầu, đây chính là đánh rắm mà thôi.
Đương nhiên, nếu như có một hậu thuẫn nổ banh trời thì không nhất định.
- Sư tôn, sao ngài lại tới đây?
Sở Chiếu vừa vận chuyển hoàn tất một chu thiên, mở hai mắt ra thì đã nhìn thấy sư tôn đang đứng trước mặt.
- Có một tin tức phải nói với ngươi, Hồng gia và Sở gia ở Vương Thành đã bất hoà từ một đoạn thời gian trước.
Vương Đằng nói.
- Cái gì? Sao lại như vậy?
Bỗng nhiên nghe thấy tin tức này, Sở Chiếu nhất thời có chút ngây dại.
Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy? Không phải lúc trước còn rất tốt sao?
Sao bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, mẹ hắn sao rồi?
. . .
Sở Chiếu ngẩng đầu nhìn về phía sư tôn của mình.
- Ngươi có ý nghĩ gì thì có thể tự mình làm chủ.
Vương Đằng nói.
Đối với một ít chuyện, hắn sẽ không tận lực ngăn cản.
Đương nhiên, nếu là loại chuyện tự tìm đường chết, giống như thực lực tu vi nhỏ yếu thì đi tìm một cường giả Thần cảnh báo thù thì chắc chắn hắn sẽ ngăn cản.
Đó không gọi là báo thù, mà gọi là tặng đầu người!
Quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Tiểu nhân báo thù, ngàn năm cũng không muộn!
- Sư tôn, ta muốn trở về xem một chút!
- Ừm, lần này vi sư sẽ trở về cùng ngươi.
Vương Đằng nói.
- Cảm ơn sư tôn!
Nghe thấy sư tôn cũng sẽ trở về cùng hắn, trong lòng Sở Chiếu nhất thời an định hơn không ít.
Có sư tôn ở đây, chuyện này nhất định có thể xử lý tốt!
Vương Đằng làm ra quyết định này, một là bởi vì Sở Chiếu là đồ đệ của hắn, lần này trở về tất nhiên sẽ lâm vào trông cuộc phong ba, Vương Đằng không yên lòng an toàn của hắn.
Thứ hai là xuất phát từ sự tự tin của hắn đối với tu vi thực lực của mình, hắn cũng muốn đi Vương Thành nhìn một chút, nhìn xem có đệ tử thích hợp hay không, nghe nói Vương Thành rất lớn, thiên tài cũng rất nhiều!
Chủ yếu vẫn là phải đi ra bên ngoài nhìn một chút.
Tựa như những người ưa thích ở trong nhà, đột nhiên trúng mấy phần thưởng chục triệu, chắc chắn sẽ nghĩ đến đi ra ngoài xem một chút, tập cách tiêu tiền.
Bọn họ hai ở trong nhà không chỉ là ưa thích, cũng có thể là vì tài phú hạn chế.
Lấy thực lực tu vi hiện tại của Vương Đằng, ngày nào cũng đợi ở thôn tân thủ cũng không thích hợp, hắn cũng muốn đi xem một chút.
Trước kia hắn không đi ra ngoài là bởi vì thực lực tu vi không đủ, ra ngoài dễ xảy ra các loại chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng bây giời hắn có thể miễn cưỡng đi ra xem một chút, xác suất gặp cá mập trong vùng nước cạn vẫn rất nhỏ.
. .
- Phương Đức, lần này ngươi ở lại núi Vô Danh.
- Vâng, chủ nhân.
- Nếu như gặp phải nguy hiểm thì dùng những thủ đoạn ta lưu lại cho ngươi.
Sau khi an bài xong mọi chuyện, Vương Đằng lập tức mang theo Sở Chiếu xuất phát.
Mấy người Phương Húc, Ngô Hoành thì tiếp tục tu luyện trong Hạo Thiên Tháp.
. .
Thành Vân Mộng.
Đây là một thành trì cực kỳ phồn hoa, tuy không phải quận thành nhưng độ phồn hoa cũng không thua quận thành là bao nhiêu.
Thế lực lớn nhất trong thành Vân Mộng chính là Vân gia, gia chủ Vân gia có tu vi Địa Võ cảnh tầng chín, cao thủ Địa Võ cảnh trở lên trong gia tộc có hơn 10 vị.
Tục truyền, Vân gia còn có một vị lão tổ, tu vi đã đột phá đến Thiên Võ cảnh.
Điều này cũng làm cho đến danh khí của Vân gia vang xa.
Tuy người khác đã không biết thành chủ thành Vân Mộng là ai, nhưng lại nhất định biết Vân gia tồn tại.
Tuy thực lực Vân gia cường đại, nhưng lại vẫn luôn là nhất mạch đơn truyền.
Lúc này, một chỗ căn cứ bí ẩn của Vân gia.
- Thiếu chủ, đã có kết quả thí luyện.
Một người áo đen khom người nói với một thiếu niên.
- Kết quả thế nào?
Thiếu niên hững hờ hỏi.
- Hồi thiếu chủ, lần này có 500 người tham gia thí luyện, còn sống sót 20 người, đôi huynh muội kia cũng còn sống.
Người áo đen trả lời.
- Có đúng không ~
Thiếu niên nhẹ gật đầu, trong mắt lóe lên một tia trêu tức nói:
- Vậy thì an bài bọn họ tự giết lẫn nhau, chỉ có người thành công sống sót sau cùng mới có tư cách tiếp tục đạt được bồi dưỡng.
- Thiếu chủ, nếu như bọn họ không chịu thủ túc tương tàn…
- Chút chuyện này còn cần ta dạy cho ngươi sao?
Âm thanh của thiếu niên bỗng nhiên trở nên lạnh như băng.
Một luồng uy láp lạnh đến thấu xương đè về hướng người áo đen.
- Thiếu chủ, ta… Ta… Hiểu rõ!
Trong tay thiếu niên vuốt vuốt một cái nhẫn ngọc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người áo đen thối lui, khóe miệng lộ ra một tia tàn nhẫn.
Tuy thực lực Vân gia bọn họ cường đại, nhưng lại có ai biết, Vân gia thật ra là một gia tộc lãnh huyết.
Vân gia bọn họ vẫn luôn nhất mạch đơn truyền cũng là bởi vì huynh đệ tỷ muội cùng thế hệ với hắn đã sớm chết hết rồi, chỉ còn mình hắn sống.
…