Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 242 - Chương 242. Ca Ca, Ta Lạnh Quá

Chương 242. Ca Ca, Ta Lạnh Quá Chương 242. Ca Ca, Ta Lạnh Quá

- Vù!

Một đạo hồng quang xẹt qua chân trời, lấy tốc độ cực nhanh bay về hướng Vương Thành.

Linh chu sớm đã bay ra khỏi phạm vi quận thành Thanh Lâm, mấy đồ đệ của Vương Đằng cũng lần lượt từ trong Hạo Thiên Tháp đi ra.

- Tứ sư đệ, Vương Thành chơi vui hay không? Ta nghe nói Vương Thành lớn hơn quận thành gấp mấy chục lần, có phải thật vậy hay không?

Phương Húc tò mò hỏi.

- Đại sư huynh, vương thành đúng là lớn hơn quận thành mấy chục lần, chờ đến vương thành, ta sẽ dẫn các ngươi đi dạo chơi.

Sở Chiếu vừa cười vừa nói.

- Hắc hắc, vậy thì tốt, ta còn là lần đầu tiên đi đến nơi xa như thế?

Phương Húc mong đợi nói.

Từ nhỏ hắn sống ở thành nhỏ, đi nơi xa nhất cũng chính là quận thành Thiên Lĩnh lần trước đi cùng sư tôn.

- Tứ sư đệ, ta nghe nói Vương Thành có rất nhiều thế lực, thiên tài xuất hiện lớp lớp, không biết bọn họ so với chúng ta thì thế nào?

Ngô Hoành ở bên cạnh cũng theo đột nhiên hỏi.

- Nhị sư huynh, đúng là Vương Thành thiên tài đông đảo, nhưng có thể so sánh với đại sư huynh, nhị sư huynh các ngươi thì lại không có.

Sở Chiếu nói.

Đối với điểm này, Sở Chiếu vẫn rất khẳng định.

Trước kia, hắn cũng cảm thấy thiên tài ở Vương Thành xuất hiện lớp lớp, mạnh hơn những nơi khác không ít, nhưng sau khi bái Vương Đằng là thầy thì hắn mới biết, thì ra là mình chính là ếch ngồi đáy giếng.

- Ách, như vậy!

Ngô Hoành khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Hắn còn tưởng rằng thiên tài ở Vương Thành rất lợi hại, thiên tài của những thế lực gia tộc nhất lưu được tu luyện bồi dưỡng từ nhỏ thì thực lực tu vi chắc chắn sẽ không tầm thường.

Nhưng hắn suy nghĩ một chút cũng rất bình thường, tuy hắn không phải từ nhỏ đã đi theo sư tôn tu luyện, nhưng sư tôn bồi dưỡng đối với bọn hắn cũng không phải người bình thường có thể so sánh được, có các loại tư nguyên, thần công như vậy, bọn hắn bỏ xa thiên tài của những gia kia tộc cũng là chuyện rất bình thường.

. . .

- Ầm! Ầm!

Hai tiếng vật thể nện xuống vang lên trong đêm tối yên tĩnh cực kỳ chói tai.

Một người áo đen nhìn thoáng qua cái hố đen như mực, có chút đáng tiếc nói:

- Nghe nói thiên phú của tiểu tử kia cũng không tệ lắm, thật là có chút đáng tiếc.

- Hắc hắc, cho dù thiên phú tốt thì thế nào, không nghe lời thì có thể có kết quả gì tốt chứ, những năm này, người có thiên phú không tồi chết sớm cũng không chỉ một mình hắn.

Một người khác cười lạnh nói.

- Điều này cũng đúng, nhưng mà nói thật, nếu như hắn không có cô em gái kia thì nói không chừng hắn sẽ có cơ hội sống qua thí luyện sau cùng.

- Tốt, đừng ở đây cảm thán nữa, một người chết mà thôi, chúng ta nên trở về bàn giao thôi.

Âm thanh dần dần nhỏ đi, cuối cùng, hai bóng người biến mất trong đêm tối.

Cũng không biết qua bao lâu, có thể là một giờ, cũng có thể là hai giờ, bầu trời dần dần rơi xuống những giọt mưa tí tách, theo thời gian trôi qua, dần có dấu hiệu mở rộng.

- Ầm ầm!

Một tia sét chói mắt xẹt qua bầu trời, chiếu sáng tất cả bên trong cái hố.

Đây là một cái hố chất đầy hài cốt, cũng không biết nó đã tồn tại bao lâu, lúc này đang có hai bóng người nho nhỏ yên tĩnh nằm trong đống xác.

Bỗng nhiên, trong đó một ngón tay của cậu bé chỉ hơi chấn động một chút.

- Mẹ, đến lúc nào cha mới trở về?

. . .

- Tiểu Quân, sau này ngươi phải chăm sóc muội muội thật tốt!

Âm thanh hư nhược vang lên bên tai Lãnh Thiên Quân.

Lãnh Thiên Quân cầm thật chặt bàn tay lớn đã kinh trở nên lạnh buốt kia, gật đầu thật mạnh nói:

- Mẹ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc muội muội tốt!

. .

- Ca ca, mẹ bị sao vậy?

- Huyên Huyên, mẹ chỉ ngủ thôi, chúng ta không nên quấy rầy mẹ có được hay không?

- Ừm, ta nghe ca ca.

. . .

- Ô oa. Không muốn! Ta không muốn mẹ rời khỏi, ta muốn mẹ. .

- Huyên Huyên ngoan, sau này ca ca sẽ ở với ngươi!

- . . .

. . .

Bánh răng vận mệnh vẫn luôn vận chuyển, nó không bởi vì ngươi đáng thương mà đồng tình với ngươi!

- Nơi này còn có một đứa bé, cùng nhau mang đi!

- Các ngươi là ai? Phải làm gì? Mau buông muội muội ta ra!

- Không được đánh ca ca ta!

. .

- Ca ca, bây giờ chúng ta phải đi đâu đây?

Tiểu nữ hài co quắp trong ngực Lãnh Thiên Quân, sợ hãi hỏi.

- Huyên Huyên đừng sợ, ca ca sẽ không rời xa ngươi đâu!

Trên mặt Lãnh Thiên Quân nở nụ cười.

- Ừm, Huyên Huyên không sợ, có ca ca, Huyên Huyên không sợ!

- Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ sống ở đây, các ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện mỗi ngày thì mới có cơm ăn…

- Ca ca, Huyên Huyên đói quá. Cũng rất mệt mỏi…

- Huyên Huyên…

. .

Huyết tinh, chém giết, tranh đoạt, phản bội, tàn khốc. .

Hắn trở nên càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng chết lặng, chỉ có khi đối mặt với muội muội thì hắn mới lộ ra vẻ tươi cười.

. .

- Ca ca, ngươi nói cha có tới tìm chúng ta không?

- Có! Nhất định có! Cha nhất định sẽ tới tìm chúng ta!

. .

- Thiếu chủ nói, hai huynh muội các ngươi chỉ có một người có thể tiếp tục sống sót!

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai huynh muội Lãnh Thiên Quân.

. .

- Ca ca, Huyên Huyên mệt quá, ngươi nhất định phải sống thật tốt!

- Không! Huyên Huyên!

. . .

- Tất cả mọi người đáng chết! !

. .

- Tí tách. . .

Nước mưa lạnh lẽo nhỏ xuống trên gương mặt tái nhợt của bé trai, thân thể của hắn run nhè nhẹ một chút.

- Muội muội, mẹ. .

- Ta đã đồng ý với mẹ nhất định phải chăm sóc muội muội thật tốt!

- Huyên Huyên, ngươi ở đâu. . .

Lãnh Thiên Quân chật vật mở hai mắt ra, trong miệng không ngừng nỉ non.

Hắn muốn đưa tay lau nước mưa lạnh lẽo trong khóe mắt, cũng có thể nước mắt, lại căn bản là không có cách nào phân biệt được.

- Huyên Huyên, ngươi ở đâu?

Hắn cố gắng tìm kiếm bóng người muội muội, nhưng ở trong cái hố đen như mực này, hắn căn bản không nhìn thấy gì cả, xung quanh chỉ có mùi máu tươi và mùi hôi thối của hài cốt.

Bình Luận (0)
Comment