Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 243 - Chương 243. Ngươi Muốn Báo Thù Sao

Chương 243. Ngươi Muốn Báo Thù Sao Chương 243. Ngươi Muốn Báo Thù Sao

- Ầm ầm!

Một tia sét sáng chói lần nữa đánh ngang qua bầu trời, chiếu sáng mặt đất phía dưới.

Mà Lãnh Thiên Quân cũng tranh thủ một chớp mắt này thấy được bóng người muội muội.

- Huyên Huyên!

Hắn dốc hết tất cả sức lực, di chuyển về phía muội muội, nhưng khoảng cách ba mét ngắn ngủi này đối với hắn lại giống như một thâm uyên ngăn cản ở trước mặt của hắn.

- Huyên Huyên, đừng sợ! Ca ca đang ở bên cạnh ngươi đây!

- Huyên Huyên, chờ ta, ta tới tìm ngươi!

Có lẽ là mười phút đồng hồ, có lẽ là ba mươi phút, Lãnh Thiên Quân rốt cục vượt qua trở ngại như thâm uyên kia, chậm rãi kéo lê cơ thể đến bên cạnh muội muội.

- Huyên Huyên, ca ca đến giúp ngươi!

Cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo của muội muội, trái tim hắn cũng dần dần lạnh xuống!

- Hô ~ hô ~

Gió nổi lên!

Có lẽ lạnh không chỉ là trải tim của hắn, mà còn là thế giới này!

Trong hoảng hốt, hắn nghe được âm thanh của muội muội:

- Ca ca, ta lạnh quá!

- Huyên Huyên đừng sợ, ca ca ở bên cạnh ngươi đây!

Âm thanh này giống như là tia sáng léo lên trong đêm tối.

Đêm đen như mực, một đạo hồng quang xẹt qua chân trời.

Đúng lúc này, hồng quang đang bay nhanh đột nhiên dừng lại, ngừng ở giữa không trung.

- Đinh! Kiểm tra thấy một tên đệ tử có thiên phú cấp SS.

Trong đầu Vương Đằng xuất hiện một điểm sáng bắt mắt.

Theo tu vi của hắn tăng lên, phạm vi dò xét của hệ thống cũng lớn hơn không ít, hiện tại đã có thể dò xét trong phạm vi 10 ngàn dặm xung quanh.

Nếu dựa theo phát triển bình thường, phạm vi dò xét của hệ thống còn lớn hơn phạm vi dò xét lực lượng tinh thần của hắn.

Nhưng từ sau khi hắn tu luyện Âm Dương Thần Ma Quan Tưởng Pháp, lực lượng thần hồn của hắn tăng mạnh, phạm vi dò xét lực lượng tinh thần cũng nhờ vậy mà mở rộng hơn.

Theo lực lượng tinh thần của hắn dò xét, hắn phát hiện một đạo khí tức sinh mệnh đang rất yếu ớt, giống như ngọn lửa chập chờn trong gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.

Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng:

- Không tốt!

Hắn vung tay lên, không gian chấn động, lập tức một vết nứt không gian đen nhánh xuất hiện ở phía trước linh chu.

- Sư tôn, sao vậy?

- Ta mang các ngươi đi đón tiểu sư đệ trở về!

Ngay sau đó, linh chu lập tức tiến vào trong một không gian hoàn toàn tĩnh mịch mà đè nén.

Hư vô, trống trải, tĩnh mịch, áp lực. .

Ngắn ngủi một hơi thời gian, lại giống như đã trải qua một thế kỷ dài dằng dặc.

Phía trên cái hố, một khe hở không gian đột nhiên xuất hiện.

Lập tức, một đạo hồng quang từ trong khe hở không gian bay ra.

Một đạo bạch quang bắn về phía bé trai sinh mệnh cực kỳ yếu ớt kia.

Vết thương trong cơ thể của bé trai khôi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, khí tức cũng bắt đầu bình ổn lại.

Lúc này, Vương Đằng mới thở dài một hơi.

- Đây là?

Đi qua thời gian khôi phục ngắn ngủi, lúc này mấy người Phương Húc mới hồi phục tinh thần lại.

Bọn họ cũng lập tức phát hiện bé trai trong hố.

- Cái này hình như là một cái hố chứa xác chết?

- Sư tôn, bé trai kia chính là sư đệ của chúng ta sao?

Mấy người lập tức dùng ánh mắt mong chờ, nhìn về phía Vương Đằng.

- Ừm.

Vương Đằng nhẹ gật đầu, linh lực phun trào, hai bóng người nho nhỏ từ trong hố bay ra.

Đồng thời, hai đạo bạch quang phân biệt bắn vào bên trong hai thân thể bé nhỏ đó.

Vết thương trên người tiểu nữ hài nhanh chóng khôi phục, chỉ là thân thể vẫn lạnh buốt như cũ, khuôn mặt trắng xám, trên người vẫn không có chút khí tức.

Vương Đằng hơi cau mày, im lặng nhìn hai bóng người nhỏ bé này.

Hắn rất xác định tiểu nữ hài đúng là đã chết, nhưng thương thế của bé trai thì đã khôi phục, chỉ là hắn không muốn tỉnh lại.

Thần Dũ Thuật của hắn không chỉ có thể nhanh chóng trị liệu vết thương trên cơ thể, đồng thời, cũng có thể hơi khôi phục vết thương linh hồn.

Huống chi, linh hồn của bé trai cũng không bị thương.

. . .

Trong không gian đen nhánh, một tia sáng nhỏ nhoi xuất hiện.

Trong vùng không gian đen nhánh này, nó là trông cực kỳ chói mắt.

Lãnh Thiên Quân ngẩng đầu liếc nhìn một chút, lập tức lại cúi đầu xuống.

Hắn chỉ muốn đợi ở đây, lẳng lặng bồi tiếp muội muội của hắn.

Tuy hắn không có nhìn thấy bóng người của muội muội, nhưng hắn có thể cảm được cô vẫn luôn ở bên cạnh hắn.

Từng cảnh tượng liên tục hiện ra trong đầu hắn.

Vui vẻ, khổ sở, tiếng cười nói, hoảng sợ, băng lãnh, chết lặng, tuyệt vọng. …

Tất cả những gì hắn bảo vệ đều không chịu nổi một kích, giống như một đám mây tiện tay có thể phá, chịu không được bất kỳ gió thổi va chạm.

- Ca ca, khi nào chúng ta có thể trở về nhà?

- Huyên Huyên, rất nhanh ca ca sẽ đưa ngươi về nhà!

Mộng, cuối cùng vẫn là nát!

Tất cả đều đã kết thúc!

Hắn, cũng mệt mỏi!

. . .

Vương Đằng trầm ngâm một lát, một đạo hắc quang từ trong đầu của hắn bay ra, tiến vào trong thân thể bé trai.

Hắn đại khái cũng có thể đoán ra, bé trai không muốn tỉnh lại có thể có liên quan với tiểu nữ hài bên cạnh này.

Tuy hắn có thể mạnh mẽ dùng âm thanh mê hoặc làm cho linh hồn bé trai này tỉnh lại, nhưng dù sao thì chuyện này không phải ước nguyện của hắn.

Mỗi người đều có quyền lựa chọn của chính mình.

Đối với Vương Đằng bây giờ thì muốn đi vào thế giới linh hồn của bé trai đương nhiên là dễ như trở bàn tay.

Lấy cường độ thần hồn của hắn hiện tại, cho dù muốn liếc một cái trừng chết một người có linh hồn nhỏ yếu cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Tuy kém hơn thần công liếc mắt làm người khác mang thai, nhưng cũng đủ để chứng minh thần hồn của hắn cường đại.

Lúc này hắn vào thế giới linh hồn của bé trai đó, cho dù hắn chỉ phân ra một chút thần hồn, nhưng đối với linh hồn của bé trai thì vẫn như cũ là một tồn tại vô cùng cường đại.

Huống chi sau khi hắn tu luyện Âm Dương Thần Ma Quan Tưởng Pháp, trên thần hồn đã tự mang một loại uy áp cường đại.

Đây là một thế giới không có ánh sáng, xung quanh là một mảnh đen kịt, trống rỗng, rất là yên lặng.

Một bóng người bất ngờ xuất hiện, theo sự xuất hiện của hắn, hắc ám xung quanh đều xua tán đi ra.

Bình Luận (0)
Comment