Vương Đằng liếc mắt đã nhìn thấy một bóng người bé nhỏ đang nằm co quắp trong một góc, hắn chỉ yên lặng nằm co quắp ở chỗ đó, giống như triệt để dung nhập vào không gian hắc ám này, lại thật giống như bị hắc không gian ám này vứt bỏ lại.
Trên thực tế, Vương Đằng chưa từng khuyên nhủ, an ủi người khác, cũng chưa từng trò chuyện với tiểu hài tử, cho dù hiện tại hắn có hai đệ tử là tiểu hài tử, nhưng hắn cũng rất ít khi giao lưu với các cô.
Hai người Hổ Nữu và Lưu Linh trên cơ bản đều là Phương Đức, hoặc là sư huynh của các cô chơi cùng.
Hắn đi đến bên cạnh bóng người nhỏ bé co ro trong góc, ngồi xổm người xuống nói nhỏ:
- Hài tử, tỉnh dậy đi!
Bóng người bé nhỏ vẫn không nhúc nhích như cũ.
- Có thể nói với ta một chút chuyện của ngươi được không?
- Ta không biết ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngươi có thể nói với ta một chút, có lúc một số việc nói ra sẽ tốt hơn…
- Hài tử, thế gian không có chuyện gì là không qua được, chỉ cần. .
- . .
Vương Đằng nói rất nhiều, nhưng không có chút tác dụng, bé trai vẫn như cũ đắm chìm ở trong thế giới của mình.
- Ai, ngươi yên lặng như vậy thì có thể làm được gì? Nói ra, có lẽ ta có thể giúp đỡ ngươi.
Vương Đằng thở dài một hơi.
Hắn không biết cụ thể trên người bé trai này đã xảy ra chuyện gì vậy, nhưng hắn cũng đoán được một chút đại khái.
Nhưng bất kể như thế nào, người sống thì vẫn phải sống sót, cho dù là báo thù, hay là…
- Ngươi muốn lực lượng sao? Ngươi muốn báo thù sao?
- Những chuyện này, ta đều có thể giúp ngươi!
Ánh mắt của Vương Đằng chăm chú nhìn chằm chằm bé trai, đây có lẽ là chuyện duy nhất trước mắt hắn có thể làm được.
Lựa chọn rất quan trọng, có lẽ hắn sẽ đồng tình, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ hỗ trợ, xuất thủ.
Đây là một thế giới mạnh được yếu thua, rất nhiều người còn không điều khiển được vận mệnh của mình, chuyện tàn khốc xảy ra mỗi ngày, chuyện đáng để người khác đồng tình cũng không ít.
Vương Đằng vẫn luôn hiểu rõ điểm ấy, hắn sợ chết, cho nên lúc tu vi thấp hắn mới cẩu như vậy, hắn chỉ muốn sống thật khỏe, hắn là một người không tranh với đời, tự mình treo lên thật cao.
Có lẽ loại người này là rất tự tư, nhưng người khác lại không có tư cách đánh giá hắn, hắn có quyền lựa chọn mình sống thế nào, hắn tự có cách làm người của mình.
Có lẽ có người sẽ chán ghét hắn, nhưng vậy thì thế nào?
Hắn lại không phải là sống vì nghe ý kiến của người khác!
Đồng dạng, Vương Đằng cũng có thể xuất thủ vì người thân cận bên cạnh mình, còn về phần ai đúng ai sai thật sự quan trọng sao?
Chuyện này cũng không mâu thuẫn!
Người thắng có thể nói đúng, mà người thua thì ngay cả cơ hội nói sai cũng không có.
Đây là một thế giới tàn khốc!
Nghe thấy Vương Đằng nói vậy, thân thể của Lãnh Thiên Quân khẽ run lên.
- Ngươi có thể giúp ta báo thù?
Một âm thanh lạnh như băng vang lên.
Vương Đằng lập tức thấy một đôi mắt tĩnh lặng đang nhìn hắn chằm chằm.
Đây là ánh mắt như thế nào vậy chứ?
Nó giống như chưa từng ẩn chứa bất cứ tình cảm gì, lại giống như ẩn chứa một chút cừu hận vô tận, tuyệt vọng, lạnh như băng.....
- Ừm, ta có thể giúp ngươi báo thù.
Vương Đằng nhẹ gật đầu nói.
Nghe được câu trả lời khẳng định này của Vương Đằng, thân thể Lãnh Thiên Quân lại run lên.
- Được, chỉ cần ngươi có thể giúp ta báo thù, sau này cái mạng này của ta chính là của ngươi!
Âm thanh kiên định quanh quẩn ở bên tai Vương Đằng.
. . .
- Sư tôn, hắn tỉnh lại rồi.
Một tiếng kinh hô vang lên ở bên tai Lãnh Thiên Quân, khi hắn mở hai mắt thì thấy có mấy người đã vây quanh ở xung quanh hắn, cùng với một thi thể lạnh như băng ở bên cạnh.
Cơ thể hắn khẽ run lên.
Hắn vươn tay, sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia.
Hắn nhìn chăm chú thật lâu, một giọt nước mắt chảy xuống.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng ở trên người Vương Đằng.
- Ta muốn mang muội muội ta theo bên mình, có được không?
Lãnh Thiên Quân chờ mong nhìn Vương Đằng.
- Ừm, chờ ta một lát.
Vương Đằng gật đầu, lập tức xoay người đi vào phòng trên Linh Thuyền.
Chút chuyện ấy, với hắn mà nói đương nhiên không phải việc gì khó, cho dù chỉ là một người bình thường, hắn cũng có biện pháp đảm bảo thi thể kia ngàn năm không thối rữa.
Lãnh Thiên Quân cứ như vậy im lặng nhìn cơ thể muội muội, giống như muốn vĩnh viễn ghi nhớ cô trong đầu.
Đám người Phương Húc thấy thế cũng không quấy nhiễu hắn.
Tuy rằng bọn hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể biết rằng, lúc này hắn đang rất đau lòng.
Nhưng thật ra Hổ Nữu ở bên cạnh rất tò mò về Lãnh Thiên Quân, cô cảm thấy được đôi mắt kia làm cho cô cảm thấy hơi quen thuộc.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn đi tới.
Cô nhìn nhìn Lãnh Thiên Quân, lại nhìn nhìn tiểu cô nương, mới mở miệng nói:
- Ta là Hổ Nữu, ngươi tên là gì?
- Sư muội, ngươi…
Phương Húc chuẩn bị nói gì đó nhưng lại bị Ngô Hoành ở bên cạnh ngăn lại, hắn về hướng phía Phương Húc lắc lắc đầu, nói:
- Đại sư huynh, chúng ta hãy im lặng chờ xem đi.
Hổ Nữu nghi ngờ nhìn về phía Đại sư huynh và Nhị sư huynh, thấy không sao, lại thu hồi ánh mắt.
- Cô ấy là muội muội ngươi sao?
Thấy Lãnh Thiên Quân vẫn như trước không nói gì, thật ra Hổ Nữu cũng không có ý nghĩ gì, cô vẫn tự nói với chính mình:
- Lúc ta còn rất nhỏ đã được sư tôn ôm về, khi đó... Ta có chút không nhớ rõ bộ dáng của mẹ ta...
Hổ Nữu nói rất nhiều, cô cũng không biết vì sao đêm nay lại nhớ tới những chuyện này, chỉ là lúc nhìn thấy đôi mắt của Lãnh Thiên Quân, cô lại nhớ đến.
Thậm chí cô có chút không nhớ rõ bộ dáng của mẹ mình, nhưng cô lại nhớ rõ đôi mắt đó, nó có điểm tương tự với đổi mắt của người trước mắt này.
- Sư tôn đã nói, người sau khi chết, linh hồn sẽ tiến vào Âm Tào Địa Phủ, cũng không biết mẹ ta ở bên đó có sống tốt không?
Ánh mắt Hổ Nữu mờ mịt nhìn vào không trung, tựa như suy nghĩ điều gì.
- Ngươi nói cái gì? Sau khi người chết, linh hồn sẽ tiến vào Âm Tào Địa Phủ, Âm Tào Địa Phủ ở đâu?
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh như băng vội vàng vang lên.