Hổ Nữu hồi thần, cô kinh hỉ nhìn Lãnh Thiên Quân:
- Ngươi rốt cục cũng chịu nói chuyện rồi.
- Nói cho ta biết, Âm Tào Địa Phủ mà ngươi nói kia có thật hay không? Nó ở đâu?
Ánh mắt của Lãnh Thiên Quân chờ mong nhìn Hổ Nữu.
- Nó ở đâu thì ta cũng không biết, đều là sư tôn nói với ta, sư tôn nói, bất kể người hay là yêu tộc, sau khi chết thì linh hồn bọn họ sẽ tiến vào một nơi tên là Âm Tào Địa Phủ.
Hổ Nữu nói.
Cũng vào lúc này, Vương Đằng đi ra, hắn cũng nghe thấy lời Hổ Nữu nói.
Hắn quả thật có kể câu chuyện xưa này, nhưng chuyện này cũng chỉ là vì để an ủi Hổ Nữu, ai bảo khi đó Hổ Nữu động một chút lại gào khóc đòi mẹ chứ, hắn cũng không có cách nào nên mới kể câu chuyện về Âm Tào Địa Phủ.
Chờ sau khi Hổ Nữu trưởng thành hơn thì mới tốt hơn một chút.
Không ngờ, cô lại kể cho người khác nghe câu chuyện này.
Ngay cả Vương Đằng cũng không biết, đến tột cùng là Âm Tào Địa Phủ có tồn tại hay không.
Có lẽ thế giới này có một chỗ như vậy, nhưng có lẽ sẽ không có.
- Tốt lắm, có thể bỏ thi thể muội muội ngươi vào trong quan tài băng này, nó có thể bảo đảm thi thể muội muội ngươi ngàn năm không thối rữa.
Vương Đằng nói.
Ngay sau đó, một cái quan tài bằng băng tinh xảo xuất hiện ở trước mặt Lãnh Thiên Quân.
Đương nhiên, đây không chỉ là một quan tài băng bình thường, mặt trên không chỉ có các loại trận pháp do Vương Đằng khắc, mà bên trong còn có đan dược do Vương Đằng luyện chế, có thể đảm bảo thi thể một người không thối rữa.
Lãnh Thiên Quân nhìn quan tài băng, lại nhìn về phía Vương Đằng, muốn nói lại thôi.
Hắn cẩn thận ôm lấy thi thể muội muội, cẩn thận bỏ cô vào trong quan tài băng.
Nhìn muội muội nằm trong quan tài băng hồi lâu, hắn mới hồi thần lại.
- Cám ơn! Ta.....
Lãnh Thiên Quân vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng, hắn vẫn hỏi với giọng run rẩy:
- Cái kia… Tiền bối, ta… Ta muốn biết, chuyện Âm Tào Địa Phủ kia có thật hay không?
Trong ánh mắt hắn mang theo một tia thấp thỏm, lại mang theo một tia mong đợi nhìn Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn thấy ánh mắt thấp thỏm của Lãnh Thiên Quân, trong lòng thở dài một hơi.
Hắn cũng không biết thế giới này có tồn tại Địa Phủ hay không, có lẽ là thực lực của hắn hiện tại không đủ, cho nên có một số việc còn không biết.
Nhưng mà hắn vẫn khẳng định gật đầu với Lãnh Thiên Quân:
- Ừm!
Có lẽ lời nói dối thiện chí là điều đứa nhỏ này cần!
Cũng có lẽ đây là chấp niệm sống duy nhất của hắn!
Thấy Vương Đằng gật đầu, ánh mắt Lãnh Thiên Quân càng ngày càng sáng.
Giờ khắc này, trong lòng hắn xuất hiện một tia hy vọng!
Lãnh Thiên Quân hít sâu một hơi, âm thanh của hắn run rẩy hỏi:
- Vậy… Ngài biết… Biết Âm Tào Địa Phủ ở đâu không?
- Ta không biết.
Vương Đằng lắc lắc đầu.
Nhìn thấy đôi mắt Lãnh Thiên Quân lại có chút ảm đạm xuống, Vương Đằng tiếp tục nói:
- Nhưng mà nếu sau này tu vi thực lực của ngươi đủ cao thì sẽ biết được, không phải sao?
Nghe thấy lời Vương Đằng nói, Lãnh Thiên Quân chấn động:
- Đúng vậy! Chỉ cần tu vi thực lực của hắn đủ mạnh, như vậy sau này nhất định sẽ tìm được Âm Tào Địa Phủ, nhất định sẽ gặp lại muội muội, thậm chí là mẹ hắn, nhất định!
Ánh mắt hắn càng ngày càng sáng, trong lòng cũng dâng lên mầm móng của hy vọng, hơn nữa mầm này đã chậm rãi khỏe mạnh lớn dần.
Cho dù hắn biết đây có lẽ là một quá trình dài đằng đẵng và gian nan, nhưng ít nhất thì hắn cũng có một tia hy vọng.
Chỉ cần có một tia hy vọng thì hắn nhất định sẽ làm được, chẳng sợ vì thế mà phải trả giá bằng sinh mệnh!
. . .
- Nói với ta chuyện của ngươi đi, tối nay, ta mang ngươi đi báo thù!
Trong mắt Lãnh Thiên Quân bắn ra một đạo sát ý lạnh đến thấu xương, luồng sát ý này làm cho mấy người Phương Húc ở xung quanh cũng cảm thấy một trận rợn tóc gáy.
…
Nghe lời kể của Lãnh Thiên Quân, mấy người Phương Húc đều lộ ra vẻ phẫn nộ.
Tuy rằng mấy người bọn họ đều có trải nghiệm của riêng mình, nhưng từ xưa đến nay lại không biết thế giới này tăm tối đến vậy.
Bọn họ có thời thơ ấu đầy đủ, có cha mẹ, kể cả Triệu Thiên, tuy rằng là cô nhi, nhưng ít ra cũng bình yên vượt qua thời thơ ấu.
Nếu như chuyện này xảy ra với bọn họ thì sẽ như thế nào?
Hổ Nữu tức giận đến gào khóc kêu lên:
- Sư tôn, chúng ta đi chém mấy người xấu này đi!
Cô trừng đôi mắt to tròn của mình, trong đối mắt hổ ẩn chứa một tia sát khí.
Ở trong lòng cô, người tốt và người xấu có một ranh giới rất rõ ràng.
Cậu bé trước mắt này là sư đệ của cô nên đương nhiên là người tốt, người khi dễ sư đệ cô thì chính là người xấu.
Tất cả người xấu nên bị chém chết!
- Bùm!
- Tiền bối, chỉ cần ngài có thể giúp ta báo thù, sau này mạng của ta chính là của ngài!
Lãnh Thiên Quân quỳ rạp xuống đất, ánh mắt kiên định nhìn Vương Đằng.
Hắn không biết vị tiền bối trước mặt này muốn cái gì, nhưng đây là cái giá duy nhất hắn có thể đưa ra!
- Đứng lên, ta lấy mạng của ngươi để làm gì?
Vương Đằng nói.
Đồng thời, một tia linh lực xuất hiện từ bàn tay hắn đỡ Lãnh Thiên Quân đang quỳ dưới đất lên.
Lãnh Thiên Quân bối rối nhìn Vương Đằng, nếu không cần tính mạng của hắn thì hắn còn có cái gì có thể trả giá?
Giống như nhìn thấy sự bối rối trong mắt Lãnh Thiên Quân, Vương Đằng lên tiếng nói:
- Ta không có hứng thú đối với tính mạng của ngươi, chỉ là hôm nay đi ngang qua nơi đây, thấy ngươi hữu duyên nên muốn nhận ngươi làm đệ tử.
- Đương nhiên, chỉ cần ngươi trở thành đệ tử của ta, đồ đệ bị khi dễ, ta làm sư tôn đương nhiên phải giúp hắn lấy lại công đạo.
Nghe thấy nửa câu đầu Vương Đằng nói, Lãnh Thiên Quân có chút mờ mịt, nhưng khi nghe thấy nửa câu sau của Vương Đằng, Lãnh Thiên Quân biết phải làm gì.
Hắn không nói hai lời, ngay lập tức quỳ xuống bái sư.
- Đồ nhi Lãnh Thiên Quân, bái kiến sư tôn!
Cùng lúc đó, trong đầu Vương Đằng cũng truyền đến âm thanh của hệ thống.
- Đinh! Chúc mừng kí chủ thành công nhận thêm một vị đồ đệ, ban thưởng công pháp Thôn Thiên Ma Công, Thị Huyết Ma Đao, Ma Thần Giáp, 5 viên Huyết Ma Thần, 10 viên Ma Tâm Đan,…