Từ giờ trở đi, hoang ngôn tức là chân ngôn.
Tràng diện trong lúc nhất thời yên tĩnh lại, Hổ Nữu cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Lệ Nam trong trận pháp.
Rốt cục, Lệ Nam vẫn là không nhịn được mở miệng:
- Ta…
- Không thể!
…
Cũng không lâu lắm.
Cửa chính của trang viên, một vị lão giả từ ngoài cửa đi vào.
- Gia gia, ngài trở về á.
Tiểu nữ hài cao hứng hoan hô một tiếng, thì về hướng lão giả phương hướng chạy tới.
- Ừm, không có chuyện gì chứ?
Vương Đằng cười sờ lên Hổ Nữu đầu.
- Không sao, gia gia, người kia đợi sau khi ngài rời khỏi không lâu thì len lén vào trang viên, sau đó bị trận pháp khốn trụ, hắn nói hắn là đến trộm đồ…
Hổ Nữu hưng phấn nói ra tình báo do mình thẩm vấn được một lần.
Lão giả cười cười, hắn cũng không ngăn cản Hổ Nữu tự thuật.
Thật ra hắn đã trở lại từ sớm, chỉ là hắn vẫn chưa xuất hiện mà thôi, còn về Hổ Nữu "Thẩm vấn" thì hắn đương nhiên cũng là nhìn thấy hết.
- Gia gia, người này nên xử lý thế nào? Có cần giết hắn hay không?
Âm thanh thanh thúy dễ nghe của Hổ Nữu vang lên.
Trong trận pháp, Lệ Nam vốn đang tâm tình rất thấp thỏm, sau khi nghe tiểu nữ hài hỏi ra câu này thì nhất thời mở to hai mắt nhìn.
Hắn vốn cho rằng đây chỉ là một tiểu nữ hài thiên chân vô tà, không rành thế sự, thích nghe lời của gia gia, tính cách có thể có chút kỳ quái, nhưng không ngờ tâm địa của cô lại ác độc như thế, lại có thể dễ dàng nói ra hai chữ giết người như thế, có thể thấy được gia gia bình thường hẳn là dạy cô không ít.
“Bịch” một tiếng.
Lệ Nam quỳ về hướng lão giả.
- Tiền bối, tha mạng, ta chỉ là muốn đến trộm ít đồ, không ngờ rằng đây lại là trụ sở của tiền bối, sau này ta sẽ không dám nữa…
Lão giả cười híp mắt, nhìn về phía Lệ Nam trong trận pháp, nói:
- Nha đầu, ngươi phải nhớ kỹ, thẩm vấn không phải thẩm vấn giống như ngươi, phải thế này, sau đó thế này... Chờ thần hồn của ngươi cường đại hơn một chút, gia gia sẽ dạy ngươi một số bí thuật thần hồn.
Trong trận pháp, lúc nghe thấy tiếng cười lão giả thì trong lòng Lệ Nam đã lạnh một nửa, tâm địa của người này sao còn ác độc hơn cả nữ hài kia nữa vậy, còn giống người của Ma Môn hơn cả hắn.
- Mà những thứ như thề với trời thì ngươi nhất định không được tin, những thứ này cơ bản đều là gạt người, lại nhìn bộ dáng tham sống sợ chết cầu xin tha thứ của người này, xem ra cũng là một người có tâm lý thâm trầm, nghĩ đến sau khi trốn đi ra ngoài sẽ trở về báo thù, hoặc là. .
- Dù sao thì ngươi phải nhớ kỹ, hắn cũng không phải là người tốt lành gì!
Lão giả nói.
Mặc dù đối phương không biết xấu hổ cầu xin tha thứ làm Vương Đằng rất thưởng thức, nhưng cho dù thưởng thức thì cũng không thể nào buông tha hắn.
…
Lệ Nam nghe thấy vậy trong lòng im lặng, tuy hắn đúng là không phải người tốt, nhưng lý do này cũng thật sự là quá…
- Gia gia, ngài là nói, những lời nói trước đó của hắn đều là lừa gạt ta à?
- Ừm.
Lão giả nhẹ gật đầu.
- Được lắm! Ngươi cũng dám lừa ta, xem ta chém chết ngươi hay không!
Hổ Nữu trừng lấy một đôi mắt hổ, tức giận nhìn Lệ Nam trong trận pháp, khí tức trên người cô cũng liên tục tăng lên, trong tay còn xuất hiện một thanh đại đao, thanh đao này còn lớn hơn cả người cô.
- Mẹ nó, khí tức này lại còn cường đại hơn ta.
Trong lòng Lệ Nam giật nảy mình.
Mắt thấy tiểu nữ hài sắp vọt qua đến, hắn vội vàng cao giọng hô:
- Tiền bối tha mạng, ta có bí mật muốn nói, thật ra ta là người của Ma Môn.
Lão giả đưa tay cản tiểu nữ hài sắp bạo tẩu lại.
- Nói một chút.
Nhìn thấy tiểu nữ hài bị ngăn lại, trong lòng Lệ Nam cũng thở dài một hơi.
Tiểu nữ hài vẫn hoàn toàn không có tu vi khí tức như trước kia thì hắn đương nhiên không sợ, thậm chí nếu cô chạy vào trong trận pháp thì hắn còn có thể mừng thầm, nhưng người trước mắt này có xác suất rất lớn có thể chém chết, hoặc là trọng thương hắn.
- Tiền bối, ta là người của Ma Môn, lần này ta tới đây là phụng mệnh bắt một người. .
Lệ Nam nói hết ra tất cả những gì mình biết.
Lúc này, cũng không phải là lúc có nên bảo mật hay không, mà chính là nghĩ biện pháp làm thế nào để sống sót.
- Đã nói hết chưa?
Giọng nói bình tĩnh của lão giả vang lên.
Thấy ánh mắt bình tĩnh của lão giả cái này, trong lòng Lệ Nam cũng run lên:
- Tiền bối, ta còn có vài chỗ tàng bảo chi địa, cũng có thể nói cho tiền bối, chỉ cầu tiền bối có thể tha ta một mạng.
Lão giả không nói gì, chỉ là tiếp tục nhìn Lệ Nam.
- Tiền bối, ta còn có mấy cái phòng thê thiếp, mỗi người đều xinh đẹp như hoa, nếu là tiền bối ưa thích. .
…
- Gia hỏa này, ngươi xem thường ai đấy?
Vương Đằng nhìn Lệ Nam, trong lòng tức giận nghĩ đến.
Không phải chỉ là năm cô vợ xinh đẹp à? Nói giống như hắn không lấy được vậy.
Tuy bây giờ hắn đúng là không có, thế nhưng cũng chỉ là hắn không muốn thôi!
Nếu không thì, ha ha...
Lại nhìn gia hỏa này, tuổi tác lớn như vậy rồi mà tu vi mới Long Nguyên cảnh, xem ra là bình thường không cố gắng tu luyện, trầm mê nữ sắc.
Quả nhiên, nữ nhân là sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của nam nhân!
- Tiền bối, có thể buông tha ta không?
Lệ Nam thận trọng hỏi.
Trạng thái của hắn bây giờ đã là cá nằm trên thớt, hắn có thể giữ được mạng sống hay không đều phải xem ý của vị lão giả này.
- Gia gia, không thể buông tha hắn như vậy được, vừa rồi hắn còn lừa ta.
Vương Đằng còn chưa lên tiếng thì Hổ Nữu đã vội vàng lớn tiếng hô lên, đại đao trong tay càng bắn ra một luồng hàn mang bức người trong đêm tối.
Nhìn thấy một màn này, thân thể Lệ Nam đều rùng mình một cái, vội vàng mở miệng nói:
- Tiền bối, ta...
Lão giả khoát khoát tay, đánh gãy Lệ Nam mà nói:
- Ngươi cũng nghe thấy đấy, nha đầu nói không buông tha cho ngươi, như vậy lão phu đương nhiên là không thể bỏ qua cho ngươi.
Nghe thấy lão giả nói vậy, trong lòng Lệ Nam triệt để nguội đi.