Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 330 - Chương 330. Nếu Như Không Địch Lại Thì Làm Sao Bây Giờ

Chương 330. Nếu Như Không Địch Lại Thì Làm Sao Bây Giờ Chương 330. Nếu Như Không Địch Lại Thì Làm Sao Bây Giờ

Huống chi hắn còn cảm nhận được khí tức trên chiếc Linh Chu này cũng không mạnh, cường đại nhất cũng chỉ mới là Long Nguyên cảnh mà thôi.

Vì vậy, hắn đã bay ra một cách quyết đoán.

- Vu thống lĩnh, là...

- Phanh!

Nhưng không đợi Sở Chiếu nói xong lời, Vu Cấm Phi vừa mới bay lên bầu trời định chặn đường đã bị một cái tát tát bay trở về.

- Cái này...

Ba sư huynh đệ Sở Chiếu và Phương Húc quay đầu nhìn về phía sư thúc ở phía sau, nhất thời không nói thêm gì nữa.

“Vèo” một tiếng!

Linh Chu bay vào trong hoàng cung dưới ánh mắt chăm chú của một đám cấm vệ quân, nhưng không có một cấm vệ quân nào trong đó dám ra tay ngăn cản.

Vừa rồi bọn họ thấy rõ thống lĩnh của bọn họ bị một cái tát đánh trở về, nếu bọn họ đi lên chặn lại chỉ sợ...

Vừa nghĩ tới thống lĩnh, nhất thời có mấy cấm vệ quân phục hồi tinh thần lại:

- Đại thống lĩnh, ngài không sao chứ?

- Đại thống lĩnh, ngài còn tức giận không?

- Vu thống lĩnh, ngài bị thương có nặng hay không?

....

- ... Khụ khụ, ta vẫn chưa chết được.

Vu Cấm Phi phun ra một ngụm máu tươi, ho khan vài tiếng nói.

Hắn cũng không bị thương nặng, vừa rồi người nọ hẳn là nương tay.

Vừa nghĩ tới người vừa ra tay, trong lòng hắn đã dâng lên một cảm giác lạnh sống lưng:

- Người vừa ra tay thấp nhất cũng là cường giả Thiên Võ cảnh tầng chín, thậm chí là cường giả Vương cảnh, quả nhiên có thực lực mới dám làm việc kiêu ngạo như vậy...

- Đại thống lĩnh, chúng bây giờ ta nên làm gì đây?

Một gã cấm vệ quân hỏi.

Vu Cấm Phi nhìn thoáng qua các cấm vệ quân xung quanh, suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu về hướng phó tướng Trương Tam của mình phân phó nói:

- Trương phó thống lĩnh, nơi này tạm thời giao cho ngươi phụ trách, ta trước đi khôi phục thương thế, nhớ kỹ không thể làm mất uy nghiêm của cấm vệ quân ta!

- Vâng, đại thống lĩnh!

Nhìn ánh mắt uy nghiêm của Vu Cấm Phi, Trương Tam miễn cưỡng xưng vâng.

Ai bảo hắn tu vi của hắn kém hơn chứ!

...

- Không thể tưởng được, ngay cả Sở Hùng cũng đã đột phá Vương cảnh rồi.

Trong mắt Chân Đỉnh lộ ra một tia hâm mộ.

Hắn và Lâm Dạ còn cách nơi những người đó đại chiến một khoảng cách.

Lúc này, trong mắt Lâm Dạ cũng lộ ra vẻ chấn động, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đại chiến như thế, tu vi mỗi người đều cường đại hơn hắn.

Tuy rằng hắn là thiên tài, thành tựu sau này cũng sẽ vượt qua những người này, nhưng hiện tại hắn còn rất yếu, nơi này đa số người hắn đều không phải là đối thủ, trừ phi hắn sử dụng át chủ bài hoặc là Dược lão trong cơ thể bộc phát thì mới có tư cách chống lại những người này.

- Lâm tiểu tử, có phải ngươi cảm thấy rất chấn động và thấy mấy người kia rất cường đại hay không?

Giọng nói của Dược lão đúng lúc vang lên trong đầu Lâm Dạ.

- Ừm.

- Ha ha, thật ra ngươi cũng không cần hâm mộ những người này, với thiên phú của tiểu tử ngươi thì sau này sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua những người này, đừng nhìn mấy Vương cảnh và Thiên Vũ cảnh kia đánh rất kịch liệt, nhưng đối với cường giả chân chính mà nói thì đó cũng chỉ là một hồi đánh nho nhỏ mà thôi.

- Nếu như một vị cường giả Hoàng cảnh tới thì những người ở đây sẽ không gây được chút sóng gió nào.

Giọng nói thâm trầm của Dược lão vang lên.

- Dược gia gia, cường giả Hoàng cảnh cường đại như vậy sao?

Trong lòng Lâm Dạ thầm giật mình hỏi.

Theo hắn thấy, lão tổ Hồng gia và Sở Hùng chiến đấu cũng đã đủ đáng sợ, hắn ngay cả một đạo công kích trong đó cũng không ngăn được.

- Đó là đương nhiên, mười cường giả như Vương cảnh cũng sẽ không phải là đối thủ của một cường giả Hoàng cảnh, dĩ nhiên cũng có loại nhân vật thiên kiêu chân chính, tu luyện tuyệt thế võ học, võ kỹ, có được linh khí tốt, ở Vương cảnh có thể gắng gượng chống lại cường giả Hoàng cảnh, thậm chí là chém giết cường giả Hoàng cảnh.

Trong giọng nói của Dược lão tràn đầy mê hoặc.

Nghe Dược lão nói, trong mắt Lâm Dạ lộ ra hào quang lóng lánh, trong lòng cũng dâng lên một luồng hào khí:

- Sau này, hắn cũng muốn trở thành thiên kiêu như vậy!

Đột nhiên, hắn lại nhớ tới cái gì đó:

- Nhưng mà hiện tại quan trọng nhất vẫn là tìm Yên Nhi trước.

Đáng tiếc, sau khi đi tới hoàng cung thì hắn vẫn không thể liên lạc được với Sở Yên.

Chẳng lẽ phải đi hỏi Sở Hùng - phụ hoàng của Sở Yên à?

Nhưng bây giờ Sở Hùng đang đang chiến đấu, hắn không khỏi dời ánh mắt về phía Chân Đỉnh ở bên cạnh.

Nhận thấy được ánh mắt của Lâm Dạ, Chân Đỉnh cười khổ lắc đầu nói:

- Lâm tiểu tử, chỉ sợ việc này có chút khó khăn, chúng ta đã tìm trong hoàng cung lâu như vậy, nhưng vẫn chưa phát hiện ra bạn gái nhỏ kia của ngươi, chỉ sợ cô ấ đã được Sở vương âm thầm bảo vệ, cho nên việc này phải hỏi Sở vương mới được.

- Chân tiền bối, ngài có biện pháp gì không?

- Tạm thời ta cũng không có cách nào, trừ phi bọn họ chấm dứt chiến đấu mới được.

Chân Đỉnh lắc đầu.

Tuy rằng hắn là chủ sự của Võ Đấu Trường, thân phận tôn quý, ngay cả Hồng gia và Vương Thất Đại Càn Sở gia cũng không dám dễ dàng đắc tội với hắn, nhưng mà, điều này không có nghĩa là hắn có tư cách can thiệp vào chiến đấu giữa hai vị cường giả Vương cảnh.

Cho dù là lão tổ Hồng gia hay là Sở Hùng, bây giờ hắn gặp đều phải cung kính hô một tiếng tiền bối, đây là sức mạnh của tu vi thực lực.

Dù sao thì một vị cường giả Vương cảnh, bất kể ở đâu đều đáng giá tôn kính.

Nếu hai người này chịu gia nhập Võ Đấu Trường thì địa vị so với hắn sẽ còn cao hơn.

Đây là giá trị của một cường giả Vương cảnh!

Nghe Chân Đỉnh trả lời, Lâm Dạ không khỏi nhíu nhíu mày.

- Chẳng lẽ chúng ta phải chờ những người này chiến đấu xong à? Nếu phụ hoàng Sở Yên không địch lại lão tổ Hồng gia thì bây giờ ta phải làm sao đây?

Bình Luận (0)
Comment