Võ Đấu Trường.
Đây là một khu vực rộng lớn, xung quanh không có tòa nhà cũng không có bao nhiêu người, ở trung tâm còn có một đài cao và phía trên đài cao đó còn khắc hoa văn trận pháp.
Nơi này chính là nơi truyền tống của Võ Đấu Trường!
- Vương Nhất, ngươi nói khi nào vị Quản trưởng lão kia đến?
Một gã thị vệ Võ Đấu Trường hỏi.
- Không phải Chân đại nhân nói hai ngày nữa Quản trưởng lão mới tới à, chúng ta canh giữ cho tốt là được.
Người kia trả lời.
- Này, nghe nói tu vi của trưởng lão Quản Bào lần này là Vương Cảnh hậu kỳ, thân phận ở đế quốc Đại Tần cũng không thấp, ngươi nói Lâm công tử Lâm Dạ có thể thông qua khảo hạch của Quản trưởng lão không?
- Chắc là có thể, dù sao thì Chân đại nhân cũng rất coi trọng công tử Lâm Dạ.
- Vậy cũng không chắc, ta nghe nói lần này Quản trưởng lão tới đây không chỉ là vì chuyện khảo hạch của Lâm công tử, chủ yếu đến đây là vì vị đệ tử thân truyền của tiền bối Kiếm Vương.
Vương Nhất nói.
- Ngươi nghe tin này ở đâu? Tại sao ta không biết.
- ....
Hai gã thị vệ nhàm chán nói chuyện phiếm, bọn hắn trông coi ở chỗ này, nếu không tìm việc làm thì bọn hắn cũng sẽ rất nhàm chán.
Tuy nơi này là truyền tống trận, một năm nữa năm cũng chưa chắc sẽ khởi động một lần, thế nhưng vẫn cần phải có người trông coi bất cứ lúc nà.
Dù sao thì người có thể sử dụng truyền tống trận này thì thân phận tuyệt đối sẽ không thấp, không phải người như bọn họ có thể đắc tội nổi.
Tuy người bình thường đến Vương triều Đại Càn đều thông báo trước, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một số người trực tiếp tới.
- Nghe nói hôm nay Hồng gia ra tay với Sở gia, cũng không biết tình huống hiện tại thế nào rồi?
- Làm sao ngươi biết được tin này?
- Vừa rồi, lúc ta đi tiểu tiện đã nghe được những người khác nói, ngay cả đại nhân Chân Đỉnh cũng đến hoàng cung xem náo nhiệt.
...
- Vù vù!
Trong lúc hai gã thị vệ đang nói chuyện thì trận văn trên đài cao phát ra một tia sáng, ngay sau đó, một cột sáng xuất hiện trên đài cao.
Hai gã thị vệ thấy thế thì vội vàng ngừng nói chuyện với nhau, thân hình đứng thẳng tắp, khuôn mặt cung kính nhìn về phía đài cao.
Sau mười hơi thở, ba bóng người xuất hiện trên đài cao, ở giữa là một vị lão đạo bên hông của lão còn có một bình rượu hồ lô, bên cạnh lão là một đôi thiếu nam thiếu nữ.
Sau khi thấy thân ảnh ba người xuất hiện, hai gã thị vệ lập tức cúi đầu, khom người hành lễ nói:
- Tham kiến đại nhân!
- Ừm, tiểu tử Chân Đỉnh kia đâu?
Một giọng nói có chút âm trầm vang lên bên tai hai người.
Nghe thấy lão đạo hỏi, trong lòng Vương Nhất cả kinh:
- Người này dám gọi đại nhân Chân Đỉnh là tiểu tử, chỉ sợ lão đạo này có thân phận không nhỏ, chẳng lẽ vị lão đạo này là...
Nghĩ đến đây, thân thể Vương Nhất càng cuối thấp hơn, vội vàng cung kính trả lời:
- Bẩm đại nhân, lúc này đại nhân Chân Đỉnh và công tử Lâm Dạ có lẽ đang ở hoàng cung.
- Trong hoàng cung? Chẳng lẽ là yến hội gì hay sao, nơi đó hẳn là sẽ có rượu ngon?
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Quản Bào sáng ngời.
Lão nhân hắn cả đời có một sở thích lớn, đó chính là thích uống rượu ngon, mỗi khi đến nơi nào thì nhất định phải đi thưởng thức một chút rượu ngon ở nơi đó.
Lần này lão thuận tay nhận lấy nhiệm vụ khảo hạch này, mục đích chủ yếu chính là đi những vương triều hoàng triều kia thưởng thức rượu ngon, còn nhiệm vụ khảo hạch chỉ là thuận tiện mà thôi.
Vốn lão còn phải đợi ở Vương triều Đại Khánh hai ngày nữa mới tới Vương triều Đại Càn, nhưng Vương triều Đại Khánh bên kia thật sự là không có rượu ngon, ngon nhất vẫn là loại rượu hoa hắn đang uống mà thôi.
Tuy rằng quả thật hương vị có chút khác biệt, nhưng lại không hợp với khẩu vị của lão.
Cho nên lão đã sớm mang theo hai thiên kiêu thông qua khảo hạch đi tới Vương triều Đại Càn.
- Hoàng cung đi hướng nào?
- Bẩm đại nhân...
Khi hai gã thị vệ ngẩng đầu lên thì sớm đã không nhìn thấy bóng dáng lão đạo, chỉ có bên tai truyền đến một giọng nói:
- Sắp xếp chỗ ở cho hai tiểu tử này.
- Vị công tử và tiểu thư này, xin đi cùng tiểu nhân!
...
- Sư thúc, phụ hoàng ta sẽ không sao chứ?
Nhìn lão tổ Sở Hùng và Hồng gia chiến đấu với nhau, trong mắt Sở Chiếu tràn ngập lo lắng.
Tuy rằng sau khi hắn lớn lên, phụ hoàng hắn yêu thích đại ca của hắn hơn hắn một chút, nhưng có một điểm không thể phủ nhận, hắn ở hoàng thất cũng không bị đối đãi khác nhau gì, thậm chí có thể nói mấy vị hoàng tử và hoàng nữ dòng chính đều được đối đãi như nhau, hàng năm đều có không ít tài nguyên tu luyện.
Sau khi Hồng gia đoạn tuyệt với Sở Hùng, Sở Hùng cũng không làm gì với mẫu phi hắn, tất cả đều giống như lúc đầu.
- Yên tâm đi, phụ hoàng ngươi tạm thời còn không có vấn đề gì.
Vương Vô Địch nhìn thoáng qua hai người đang đại chiến, bình tĩnh nói.
Thậm chí trước mắt thì lão tổ Hồng gia đang mơ hồ ở thế hạ phong.
Tuy rằng Sở Hùng mới đột phá Vương cảnh không lâu, so với lão tổ Hồng gia sớm đã đột phá Vương cảnh thì thấp hơn vài tiểu cảnh giới, nhưng có Thánh Khí và quốc vận Đại Càn trợ giúp, hắn vẫn như trước áp chế lão tổ Hồng gia một đầu.
Sở Chiếu thở phào nhẹ nhõm khi nghe được những lời này của sư thúc, tuy rằng hắn cũng nhìn ra hình như Sở Hùng đang ở thế thượng phong, nhưng tu vi của hắn thấp, không thể nhìn chuẩn như sư thúc.
Vương Vô Địch chỉ liếc mắt vài lần, cũng không chú ý nhiều đến trận chiến đấu giữa lão tổ Hồng gia và Sở Hùng nữa.
Tuy rằng tu vi của hai người này đều là Vương cảnh cao hơn hắn, thế nhưng ở trong mắt hắn cũng chỉ như vậy mà thôi.
Vương Vô Địch có lòng tin chỉ một bàn tay là có thể đánh chết hai người này, cho dù hai người này có át chủ bài thì nhiều nhất là đánh thêm một bàn tay nữa.
Về phần cái gọi là đại chiến trước mắt thì cũng chỉ có vậy.
Tuy rằng mấy chiêu thức này nhìn qua rất hoa lệ, uy phong lẫm liệt, tiếng rống giận một bên lớn hơn một bên.
Nhưng!
Cũng là chuyện một bàn tay!
- Quả nhiên chỉ có tu vi cao thì mới có sức mạnh!