Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 333 - Chương 333. Tiếp Theo Hãy Xem Ta Đây! (1)

Chương 333. Tiếp Theo Hãy Xem Ta Đây! (1) Chương 333. Tiếp Theo Hãy Xem Ta Đây! (1)

- Đùng! Ầm ầm!

Hai tiếng nổ lớn, hai bóng người mặc áo đen bị đánh bay ra ngoài, mà áo đen mặc trên người cũng vỡ vụn, lộ ra cơ thể sáng bóng giống như kim loại.

- Đây là?

- Quả nhiên là như thế!

Cùng lúc đó, trong đầu Lâm Dạ cũng vang lên âm thanh của Dược lão.

- Dược gia gia, đây là cái gì?

- Đây là thuật Khôi Lỗi.

- Không ngờ ở nơi hẻo lánh này lại xuất hiện người biết thuật Khôi Lỗi, thật sự là có chút kỳ quái... Có lẽ những khôi lỗi này chỉ là một sự tình cờ?

- Dược gia gia, thuật Khôi Lỗi là gì?

- Thuật Khôi Lỗi cũng gọi là thuật Cơ Quan Khôi Lỗi, nghe đồn thượng cổ có một tông môn cường đại tên là Thần Khôi Tông.... Tuy rằng người tu luyện thuật Khôi Lỗi rất cường đại, thế nhưng lại cần tiêu hao đủ loại kim loại trân quý, thần kim, cho dù là tông môn cường đại như Thần Khôi Tông thì cũng không chịu nổi.

- Sau này, Thần Khôi Tông xuất hiện một vị kỳ tài thiên tung, phát hiện nhục thân cường giả có một lượng nhỏ thần kim quý trọng cũng có thể luyện chế thành khôi lỗi cường đại, thậm chí phát hiện ra một loại tà thuật dưỡng thi, vì thế người của Thần Khôi Tông... Đáng tiếc sau đó chuyện này bị người khác phát hiện, vì vậy trên đại lục nhấc lên một trận đại chiến đánh dẹp Thần Khôi Tông... Mà Thần Khôi Tông cũng bởi vậy mà bị diệt môn, rất nhiều phương pháp trân quý đều biến mất.

- Trong âm thanh của Dược lão không phải không có ý thở dài.

Lúc trước, lão cũng ở trong một di tích mới phát hiện những tin tức bí ẩn này, đáng tiếc không tìm được truyền thừa hữu dụng gì.

Thần Khôi Tông trước kia cường đại như thế nào, tuy trong tông không có cường giả Thần cảnh, nhưng lại có lượng lớn khôi lỗi Thần Cảnh, khôi lỗi Thánh Cảnh không ké những thế lực lớn có cường giả Thần Cảnh trấn giữ chút nào, thậm chí còn cường đại hơn nhiều.

Đáng tiếc sau khi Thần Khôi Tông bị diệt, những phương pháp bí thuật trân quý, tà thuật dưỡng thi đó cũng biến mất, mà thuật Khôi Lỗi cũng càng ngày càng xuống dốc.

Tất cả chuyện này kể như rất lâi, nhưng nó chỉ diễn ra trong một vài hơi thở.

- Lâm tiểu tử, ngươi cẩn thận một chút.

Âm thanh của Dược lão vang lên trong đầu Lâm Dạ, đồng thời lão mở rộng lực lượng tinh thần tìm kiếm xung quanh.

Bình thường thân là chủ nhân khôi lỗi sẽ không thể cách khôi lỗi quá xa.

Mà Lâm Dạ sau khi nghe Dược lão nhắc nhở cũng âm thầm cảnh giác.

Khôi lỗi bị đánh bay lại ngang nhiên không sợ chết tấn công Chân Đỉnh.

Chỉ cần không phải hạch tâm bị phá hư, hoặc là không có nguồn năng lượng thì chúng nó có thể không sợ chết, một mực chiến đấu dũng mãnh.

Đây chính là chỗ đáng sợ của khôi lỗi, chỉ cần khôi lỗi đủ nhiều thì một người thành vua không phải là mơ mộng hão huyền, đương nhiên người bình thường căn bản không chơi nổi.

- Hừ, muốn chết!

Trong tay Chân Đỉnh xuất hiện một thanh đại đao, thân ảnh vừa động, bổ tới hai khôi lỗi đó.

Tuy hắn chưa từng thấy khôi lỗi chân chính, thế nhưng cũng mơ hồ đoán được vài phần.

...

Thấy Chân Đỉnh bổ trường đao đến nhưng hai khôi lỗi vẫn không lùi bước. Trong đó, một khôi lỗi còn đưa tay đỡ đao của Chân Đỉnh và khôi lỗi kia thì trực tiếp đánh về phía đầu của Chân Đỉnh.

Vương Đằng không chuẩn bị vũ khí cho ba khôi lỗi này. Vì dù sao thì trước đây, khi hắn tạo ra chúng cũng chỉ có mục đích là để chúng thăm dò phía dưới hồ nước thần bí kia dễ dàng hơn mà thôi. Nhưng cũng vì thế mà khả năng phòng ngự của ba khôi lỗi này sẽ tốt hơn.

- Hừ!

Chân Đỉnh thấy thế nhưng vẫn không đổi động tác, vừa trực tiếp bổ trường đao xuống, vừa nắm chặt tay trái để ứng đối với nắm đấm của khôi lỗi đang đánh tới.

Hai tiếng "Phanh phanh" vang lên, hai khôi lỗi lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài.

Dù sao thì năng lực của hai bên cũng chênh lệch nên hai khôi lỗi kia hoàn toàn không phải là đối thủ của Chân Đỉnh.

Nhưng có điều may mắn là bọn chúng có khả năng phòng ngự vô cùng tốt nên không bị tổn thương gì quá nghiêm trọng. Có một khôi lỗi bị thương nặng nhất cũng chỉ là có vài vết đao trên cánh tay, hoàn toàn không ảnh hưởng đến khả năng phát huy năng lực của nó.

Đồng tử của Chân Đỉnh đột nhiên híp lại, hắn không thể ngờ được là một đao của mình bổ xuống mà thậm chí còn không thể chặt đứt cánh tay của khôi lỗi chỉ mới đạt Thiên Võ cảnh sơ kỳ kia.

Tuy vừa nãy hắn không sử dụng hết sức lực, nhưng người bình thường cũng khó có thể cản được một đao kia.

- Thật ra các hạ là ai, tại sao lại vô duyên vô cớ muốn ra tay với ta?

Chân Đỉnh nhìn khắp xung quanh, đột nhiên hỏi.

Không có bất cứ âm thanh nào đáp lại, đồng thời hai khôi lỗi lại một lần nữa tấn công Chân Đỉnh.

- Được! Được! Nếu ngươi đã muốn chết như vậy thì bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi!

Lửa giận bùng lên trong mắt Chân Đỉnh, tức giận nói.

Nghĩ xem Chân Đỉnh hắn có thân phận gì. Tuy thực lực của hắn không phải là mạnh nhất ở vương triều Đại Càn, nhưng cho dù là mấy cường giả Vương cảnh ở vương triều Đại Càn này cũng không dám tùy tiện trêu chọc hắn, dù sao thì sau lưng hắn cũng tồn tại Võ Đấu Trường.

Nhưng bây giờ, người này lại vô duyên vô cớ ra tay với hắn. Sau khi hắn hỏi thì cũng không trả lời lấy một câu. Đây chính là muốn hắn tức chết mà. Làm sao hắn có thể nhịn được chuyện này.

- Chết đi cho ta!

Chân Đỉnh quát to một câu rồi khẽ di chuyển, cơ thể của hắn đột nhiên biến mất, một vệt sáng lạnh thấu xương bổ xuống đầu một khôi lỗi.

Lần này, hắn chắc chắn phải bổ đôi khôi lỗi này bằng một đao!

- Đinh đương!

Một tia lửa xuất hiện.

Mặc dù trường đao bổ trúng đầu khôi lỗi, cắt rách lớp áo đen bên ngoài, nhưng cũng chỉ để lại được một vết cắt trên đầu khôi lỗi.

Mặt khác, một nắm đấm lại một lần nữa đánh về phía cơ thể của Chân Đỉnh.

- Mẹ nó!

Chân Đỉnh nhanh chóng lui lại, thoát được đòn tấn công của nắm đấm này.

Nhìn khôi lỗi cách đó không xa không bị gì, trong lòng hắn càng giận dữ, hắn không thể ngờ được rằng hắn đã dồn hết sức vào một chiêu mà đầu của khôi lỗi kia chỉ xuất hiện một vết cắt.

Bình Luận (0)
Comment