Chỉ cần hắn có tham vọng, hắn sẽ làm được tất cả những điều này.
Hắn biết rất rõ thân phận hiện tại của hắn là đại hoàng tử của Vương triều Đại Càn, xung quanh hắn cũng có một nhóm thuộc hạ trung thành, nhưng theo thời gian, những thuộc hạ này sẽ đối xử với hắn như thế nào, có còn trung thành với hắn hay không đều không biết trước được.
Mặc dù tu vi của hắn không yếu, bên cạnh hắn cũng có Phúc Bá là cường giả Thiên Võ cảnh, nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn đảm bảo an toàn cho bản thân mình.
Cho dù hắn muốn giành được chỗ đứng trong Hoàng thành Đại Chu hay là quay trở về Vương triều Đại Càn để tranh đoạt ngai vàng thì cần làm tiếp theo là phải thiết lập mối quan hệ với một trong tám đại gia tộc.
Bởi vì vẫn còn một số nhân vật có thân phận tôn quý chưa đến nên không khí trong hội trường cũng rất chậm rãi, những người quen biết nhau lần lượt tụ tập thành tốp ba tốp năm, tạo thành từng nhóm nhỏ.
Trong đó, con cháu của tám đại gia tộc là được người vây quanh nhiều nhất, mặc dù những người này không phải là con cháu được xem trọng nhất trong tám đại gia tộc, nhưng bọn hắn vẫn được rất nhiều người lấy lòng.
Bỗng nhiên, không khí trong đại sảnh trở nên yên lặng, mọi người đều nhìn về phía lối vào của đại sảnh.
Sở Hạo cũng nhìn về phía cửa đại sảnh theo ánh mắt của mọi người.
Hắn nhìn thấy một nhóm người từ ngoài đại sảnh đi vào, người đầu tiên là một thanh niên nhìn khoảng hai mươi lăm, sáu mươi tuổi, mặc cẩm bào hoa lệ, khuôn mặt anh tuấn, khí chất bất phàm, trên người toát ra một khí thế ngạo khí bẩm sinh.
Sau đó, bên phải hắn là một mỹ nhân có dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, nàng mặc váy đỏ rực khoe ra đôi chân dài miên man, vòng một đẫy đà, căng tròn, đỉnh đạc, một đôi mắt ngấn nước quyến rũ.
Bên trái của hắn là một nam tử khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt góc cạnh, nét mặt anh tuấn pha chút nghiêm nghị, nhìn có vẻ hơi bá đạo.
Bên cạnh ba người còn có thêm vài người đi xung quanh, bao gồm cả nam và nữ, tất cả đều mặc quần áo lộng lẫy và áo choàng gấm, mỗi người đều có khí chất bất phàm.
- Mộng Dao tiên tử!
Một giọng nói đột ngột vang lên trong đại sảnh có phần yên tĩnh này, tuy âm thanh không lớn nhưng lại có thể thu hút sự chú ý của một số người.
Giống như một nhóm người vừa đi vào đại sảnh cũng đã chú ý tới lời của Sở Hạo, những người khác có thể không biết thân phận nữ tử bên cạnh Công Tôn Vũ, nhưng bọn họ thì biết.
- Mộng Dao, ngươi biết người kia không?
Trên mặt Công Tôn Vũ nở nụ cười ôn hòa hỏi, quay đầu nhìn Hạ Mộng Dao.
- Ừm, hắn chính là đại hoàng tử của Vương triều Đại Càn, Sở Hạo, ta đã gặp hắn mấy lần ở Vương triều Đại Càn.
Hạ Mộng Dao lạnh giọng đáp.
Đối với sự hiện diện của Công Tôn Vũ ở bên cạnh, cô cũng không thể nói là thích thú gì, không thể phủ nhận rằng Công Tôn Vũ rất tốt, ít nhất trong số những người cùng trang lứa với cô thì hắn chắc chắn là một trong những người ưu tú nhất.
Nhưng dù vậy, Hạ Mộng Dao cũng không thích hắn, thậm chí còn có chút chán ghét Công Tôn Vũ, cô luôn có cảm giác hắn che giấu quá sâu, không phải là ôn hòa như vẻ bề ngoài thế này.
Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại trong gia tộc của mình, cô không thể không đối mặt với Công Tôn Vũ.
Thời gian của lão tổ Hạ gia không còn nhiều, một khi lão tổ Hạ gia ngã xuống thì không có gì để đảm bảo rằng các gia tộc khác trong Trân Bảo các sẽ không có tâm địa rình mò ám toán với Hạ gia.
Nếu Hạ gia muốn giữ địa vị hiện tại của mình ở Trân Bảo các thì trong gia tộc phải có một vị Thánh cảnh khác, hoặc là chỉ có thể kết thông gia với những gia tộc khác, nhận được sự chiếu cố của gia tộc kết thông gia.
Hiển nhiên, Hạ gia rõ ràng đã lựa chọn phương thức kết thông gia, mà đối tượng kết thông gia là Công Tôn gia có hai vị lão tổ Thánh cảnh, dù sao cũng không dễ dàng để có được một vị lão tổ Thánh cảnh.
Chuyện này cũng rơi xuống đầu Hạ Mộng Dao, muốn có quan hệ thông gia thì phải có tư cách hoàn toàn, mà thân phận trưởng nữ của gia chủ Hạ gia cũng đã đủ tư cách.
Trong một đại gia tộc tất nhiên có quan hệ họ hàng, nhưng muốn tồn tại lâu dài thì không thể thiếu quan hệ thông gia và tình đồng minh bền chặt, đến lúc phải hy sinh thì phải hy sinh.
Là con gái của trưởng tộc Hạ gia, Hạ Mộng Dao đương nhiên hiểu rõ điều này, cô cũng không định từ chối, huống chi, cho dù muốn từ chối vận mệnh thì cô cũng không làm được.
Lão Vương Kinh đi theo cô là hộ vệ của cô, nhưng đồng thời cũng là người giám sát cô.
Nghe câu trả lời của Hạ Mộng Dao, Công Tôn Vũ chỉ nhẹ gật đầu, cũng không nói gì, giống như vừa rồi chỉ là tùy tiện hỏi.
Quả thật Công Tôn Vũ cũng không quá để ý đến thân phận của Sở Hạo, hắn chỉ muốn xem phản ứng của nữ tử bên cạnh hắn như thế nào khi hắn hỏi mà thôi.
Nếu như vừa rồi Hạ Mộng Dao có chút không đúng, sau này hắn không ngại mà sẽ trừ khử Sở Hạo.
Hắn ta vẫn rất quan tâm đến cuộc hôn nhân này với Hạ gia, mặc dù hắn là thiếu chủ của Công Tôn gia, có địa vị cao trong Công Tôn gia, nhưng việc hắn muốn cầm quyền Công Tôn gia trong tương lai thì lại là một chuyện không hề dễ dàng.
Hắn không phải là thiếu chủ duy nhất của Công Tôn gia, ngoài hắn ra còn có hai thiếu chủ khác, cả ba đều có người chống lưng, chỉ là hiện tại hắn đang chiếm ưu thế lớn hơn.
Mà cuộc hôn nhân này chính là một cơ hội, một khi hắn có thể thành công kết quan hệ thông gia với Hạ gia thì hai người kia sẽ không có gì đáng ngại.
Vì vậy, mọi chuyện ngoài ý muốn đều phải được loại bỏ.
Những người khác vây quanh Công Tôn Vũ nghe thấy thân phận của Sở Hạo chỉ là Đại hoàng tử của Vương triều Đại Càn, mà hắn cũng chỉ gặp Hạ tiên tử vài lần thì ánh mắt của bọn họ đều từ trên người Sở Hạo dời đi chỗ khác.
Hoàng tử của một vương triều nhỏ còn chưa xứng đáng để cho bọn họ kết nghĩa bằng hữu, nhưng nếu là bằng hữu của Tiên Tử thì đó lại là một vấn đề khác.
Chỉ có người đàn ông bá đạo kia là nhìn Sở Hạo thật sâu.
Hắn tên là Chu Vũ, là Ngũ hoàng tử của Hoàng triều Đại Chu, thiên phú vô song, trong số rất nhiều hoàng tử và hoàng nữ của Đại Chu thì hắn là người xuất chúng nhất trong tất cả các hoàng tử.
Tuy vừa rồi Sở Hạo lên tiếng đã thu hút sự chú ý của một số người, nhưng đó chỉ là một tình tiết nhỏ mà thôi.