Bên trong tháp Hạo Thiên.
Chớp mắt một cái, thời gian hơn một năm đã nhanh chóng trôi qua.
Sau hơn một năm tu luyện chăm chỉ, Phương Húc và những người khác đã đạt được tiến bộ nhanh chóng trong quá trình tu luyện.
Trong đó, Phương Húc, Ngô Hành và Hổ Nữu đều đã đột phá đến Thiên Võ cảnh đỉnh phong, mà bọn họ chỉ cách Vương cảnh một bước nữa mà thôi, hai người Sở Chiếu và Triệu Thiên cũng không kém bao nhiêu, cũng đã đột phá đến Thiên Võ cảnh hậu kỳ.
Nhưng theo thời gian tương ứng, Thánh Nguyên trong tay mấy người cũng đã bị hấp thụ hết.
Trong khoảng một năm trở lại đây, dưới sự truyền dạy của Vương Đằng, Lưu Linh và Lãnh Thiên Quân đã sớm đột phá đến Chân Võ cảnh, hiện tại cũng đang cố gắng luyện hóa hấp thu Thánh Nguyên để đề cao tu vi, nhưng nếu muốn đuổi theo tu vi cảnh giới của mấy vị sư huynh đệ của bọn họ thì cần phải có một chút thời gian.
Đồng thời, tu vi của Vương Đằng trong năm nay cũng tiến bộ nhảy vọt, hắn đã đột phá đến Đế cảnh tầng thứ chín, tu luyện một thời gian có thể thử đột phá đến Thánh cảnh.
Tất cả những điều này là do bản thân hắn, và tất nhiên là cả sự nỗ lực tu luyện của các đồ đệ của hắn.
Nhưng Vương Đằng vẫn không có ý định xuất quan, hắn muốn đột phá đến Thánh cảnh, đồ đệ của hắn cũng cần tu luyện các loại võ công bí tịch, hoặc là cố gắng đột phá Vương cảnh.
…
Trong nháy mắt, lại hơn một năm trôi qua ở trong Hạo Thiên Tháp.
Một ngày này, Vương Đằng đã triệu tập các đồ đệ của hắn và phân thân của hắn tới.
Hắn đã cảm nhận được thời cơ đột phá!
- Sư tôn.
- Ừm.
Nhìn bảy đồ đệ trước mặt, Vương Đằng hài lòng nhẹ gật đầu.
Trải qua ba năm bế quan khổ tu, tu vi bảy đồ đệ của hắn đều đột nhiên tăng mạnh, yếu nhất là hai người Lưu Linh và Lãnh Thiên Quân cũng có tu vi Thiên Võ cảnh trung kỳ.
Giống ba người Phương Húc, Ngô Hoành, Hổ Nữu thì đã thành công đột phá đến Vương cảnh, Sở Chiếu và Triệu Thiên hơi kém chút, nhưng khoảng cách đột phá Vương cảnh cũng không xa.
Nhưng mà tu vi muốn tăng nhanh như gió như trước đó, trừ phi có đại lượng Thánh Nguyên, Thần Nguyên hoặc là tài nguyên quý giá khác tu luyện mới được.
Dù sao thì sau này tu luyện cần càng nhiều năng lượng hơn, từ Chân Võ cảnh đột phá đến Linh Võ cảnh thì năng lượng cần có có thể chỉ cần một phần mười viên Thánh Nguyên, nhưng muốn từ Vương cảnh đột phá đến Hoàng cảnh thì cần rất nhiều năng lượng, phải tốn cả một viên Thánh Nguyên mới được, càng không cần phải nói đến sau khi đột phá cảnh giới thì cần bao nhiêu năng lượng.
Đây đều là kết quả thu được từ trên người Vương Vô Địch.
Đúng vậy, sau khi Vương Vô Địch hấp thu hai viên Thánh Nguyên, lại thêm bế quan tu luyện trong khoảng thời gian này, tu vi của hắn lúc này cũng đã đột phá đến Hoàng cảnh hậu kỳ, khoảng cách đột phá Đế cảnh còn cách một đoạn.
Một viên Thánh Nguyên cuối cùng được để lại cho Bạch Tuyết.
Đây chính là Vương Đằng, mới có thể xuất ra nhiều Thánh Nguyên như vậy, cho các đồ đệ tùy ý tu luyện, nếu những người khác đạt được loại bảo vật như Thánh Nguyên này thì chỉ sợ chỉ có ở đột phá cảnh giới, gặp phải bình cảnh thì mới có thể lấy ra hấp thu và luyện hóa.
- Rất không tệ, trải qua ba năm bế quan khổ tu, tu vi của các ngươi đều đã đột nhiên tăng mạnh, cũng là lúc xuất quan rồi.
Vương Đằng nói.
Nghe được lời nói của sư tôn, trong mắt Phương Húc và những người khác đều lộ ra vẻ mừng rỡ.
Mặc dù trong ba năm này, tu vi của mấy người bọn họ đã tiến bộ rất lớn, nhưng đối với bọn họ ở tuổi này mà nói thì một mực bế quan tu luyện chắc chắn là không chịu nổi, nhất là tu vi của bọn họ đều đột phá đến loại tình trạng này thì càng phải đi ra ngoài xem xét một chút.
Vương Đằng đương nhiên cũng nhìn ra thần sắc trong mắt của mấy đồ đệ, nhưng mà cũng bình thường, cho dù là hắn, nếu không phải là vì tăng cao tu vi thực lực thì sao hắn lại thích một mực bế quan tu luyện chứ.
Đương nhiên, trong ba năm này, thực lực của Vương Đằng đã tăng lên vô cùng kinh khủng, không chỉ là tăng lên tu vi mà còn có...
- Đã như vậy, vậy bây giờ đi ra ngoài đi.
…
Khoảng cách Vương Thành Đại Càn còn hơn mười ngàn dặm, một đoàn người Vương Đằng trống rỗng xuất hiện.
- Bế quan lâu như vậy, cuối cùng cũng đã xuất quan.
Trong mắt Phương Húc lóe ra ánh sáng nói.
Mặc dù bế quan tu luyện ba năm trong Hạo Thiên Tháp, nhưng nếu tính toán theo thời gian bên ngoài thì cũng chỉ qua được nửa năm mà thôi. (Tốc độ thời gian là 1:6)
- Sư tôn, bây giờ chúng ta đi đâu đây? Là về Vương Thành, hay là về Thiên Thánh tông?
Ngô Hoành lên tiếng hỏi.
Nói thật, hiện tại hắn muốn về thăm nhà một chút, đặc biệt là sau khi đột phá đến Vương cảnh, hắn càng muốn về nhà xem thử, phải nói chuyện này cho phụ mẫu và muội muội của hắn (Vương Đằng và mấy đồ đệ cũng không lớn, cho dù tính cả thời gian tu luyện ở trong Hạo Thiên Tháp cũng không đến 30 tuổi).
- Không vội, chờ vi sư đột phá cảnh giới rồi lại nói.
Vương Đằng tự tin nói.
Chỉ cần chờ hắn đột phá Thánh cảnh, như vậy cũng coi là bước vào hàng ngũ cường giả đứng đầu trong vực Thiên Phong.
- Sư tôn, ngài muốn đột phá rồi sao?
- Ừm, mấy người các ngươi và sư thúc của các ngươi tránh xa một chút, cùng nhau lui lui đến trăm dặm... Ngàn dặm đi.
Vương Đằng suy nghĩ rồi nói với giọng điệu nghiêm túc.
Vì lý do an toàn, hắn vẫn là quyết định để cho bọn người Phương Húc cách càng xa một chút, dù sao đây là lần thứ nhất hắn độ kiếp.
- Vâng, sư tôn!
Rất nhanh, Vương Vô Địch ôm lấy Bạch Tuyết trong ngực, mang theo Phương Húc bay ra ngoài ngàn dặm.
Nhìn Phương Húc và những người khác lui ra ngoài ngàn dặm, Vương Đằng cũng yên tâm.
- Là lúc đột phá!
- Ong!
Vương Đằng đứng ngạo nghễ trên không trung, khí tức trên người bắt đầu điên cuồng tăng lên.
Mặc dù đây là lần thứ nhất hắn đạt được sự chú ý của đối với một số hạng mục trong kiếp nạn.
Hắn từng thu được không chỉ một bản bút ký tu luyện, trong đó có mấy quyển bút ký tu luyện ghi chép những điều cần chú ý khi độ tứ cửu thiên kiếp.