- Sư tôn, chúng ta nơi này có phải là thiếu chút gì đó hay không?
Sở Chiếu nhìn xung quanh nói.
Nghe được câu hỏi của Sở Chiếu, Vương Đằng nhìn xung quanh, nhất thời cũng cảm thấy giống như thiếu cái gì đó.
- Sư tôn, ta biết rồi, Thái Sơ Thần Tông chúng ta chưa có bảng hiệu.
Sở Chiếu nói.
Ở trong Vương Thành Đại Càn, những gia tộc thế lực khác đều sẽ khắc một bảng hiệu, cho dù là những tông môn kia cũng sẽ ở khắc bảng hiệu đặt ở cửa vào tông môn.
Đây là một loại biểu tượng cho thực lực, cũng không thể để những người đường xa đến chuẩn bị bái nhập tông môn kia cũng không biết tông môn này tên là gì.
Vương Đằng cũng phản ứng lại, biểu tượng Thái Sơ Thần Tông quan trọng nhất mà bọn họ còn chưa làm ra, khó trách luôn cảm giác thiếu chút gì đó.
Cho dù là Thiên Thánh tông, ở lối vào tông môn cũng dùng một tảng đá lớn khắc xuống ba chữ to lớn Thiên Thánh tông, nghe nói đó là chữ do tự tay lão tổ Thiên Thánh tông đời thứ nhất khắc, mang ý nghĩa phi phàm.
Nghĩ thông suốt điều này, Vương Đằng lập tức bắt đầu động thủ, đây là biểu tượng tông môn Thái Sơ Thần Tông của hắn, không thể qua loa được.
Vương Đằng không định tìm một tảng đá lớn, khắc xuống bốn chữ lớn "Thái Sơ Thần Tông", mà hắn muốn tự tay luyện chế một khối "Bia đá" để làm cơ sở tông môn.
Hơn nữa, Vương Đằng còn chuẩn bị để lại một chút cơ duyên trên tấm bia đá này, khai hỏa danh tiếng Thái Sơ Thần Tông.
- Ầm!
Một khối đá đen cao đến mười thước ầm ầm rơi xuống, vững vàng đâm xâu xuống mặt đất, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy cực kỳ khí thế.
Từ trên tấm bia đá màu đen kia tản ra từng tia đạo vận, bốn chữ lớn mạ vàng "Thái Sơ Thần Tông" càng tán phát ánh sáng ra xung quanh.
Vương Đằng nhìn kiệt tác của mình, rất là hài lòng.
Hắn đã tốn một phen công phu trên tấm bia đá này, chỉ riêng việc sử dụng khoáng thạch đã có giá trị không nhỏ, đủ để chế tạo ra mấy món Thánh khí, chứ đừng nói là lưu lại đủ loại cơ duyên ở trên đây.
Tuy tấm bia đá này còn không phải là Thánh khí, nhưng xét về độ chắc chắn thì tuyệt đối còn kiên cố hơn Thánh khí thông thường.
Không phải là Vương Đằng không thể luyện chế ra Thánh khí, chỉ là cần thời gian hơi dài, còn có một chút tỷ lệ thất bại, cho nên hắn mới từ bỏ ý nghĩ luyện chế bia đá thành Thánh Khí.
Lại không cần dùng cái này để đánh nhau, đập người, có phải Thánh khí hay không cũng không quan trọng, chờ sau này khi trình độ luyện khí của hắn đạt đến mức có thể luyện chế ra Thánh khí 100% thì luyện chế ra Thánh khí cũng không muộn.
- Sư tôn, có phải ngài đã lưu lại một số cơ duyên trên đó hay không?
Triệu Thiên nhìn tấm bia đá màu đen cao lớn trước mắt, lên tiếng hỏi.
- Không sai, vi sư đúng là đã lưu lại ở đây một số cơ duyên, lưu lại cho người có duyên sau này.
Vương Đằng nói.
Nghe nói như vậy, ánh mắt của mấy người Phương Húc cũng sáng lên:
- Sư tôn để lại cơ duyên, vậy khẳng định không tầm thường, nếu như là mình...
Mấy người đều chăm chú nhìn tấm bia đá trước mặt, muốn từ đó tìm ra cơ duyên sư tôn để lại.
- Đây là kiếm ý, đao ý, quyền ý, thương ý, sát ý...
- Tốt, cơ duyên này vô dụng với các ngươi, là để lại cho những đệ tử tông môn tương lai.
Vương Đằng nhìn động tác của mấy đồ đệ, tức giận nói.
Tuy trên tấm bia đá này có cơ duyên, nhưng Vương Đằng cũng chỉ để lại một ít cơ duyên nhỏ mà thôi.
Các loại ý cảnh có thể giúp người khác lĩnh ngộ đao ý, kiếm ý... Tăng lên xác suất đột phá Chân Võ cảnh, cũng có thể làm cho người khác lĩnh ngộ ra những ý cảnh này, tăng nhanh tốc độ tu luyện của những ý cảnh này.
Đương nhiên, cơ duyên lưu lại trên tấm bia đá không chỉ có như vậy, nếu như đệ tử ngộ tính cao thì có lẽ có thể lĩnh ngộ ra một chiêu nửa thức, trận pháp, thủ pháp luyện đan, phương pháp luyện khí... Thậm chí là lĩnh ngộ ra một môn bí pháp hoàn chỉnh cũng không biết chắc được.
Quan trọng nhất là, Vương Đằng vẫn còn lưu lại một môn công pháp luyện thể Thánh giai cực phẩm cùng với một môn công pháp tu luyện Thánh giai cực phẩm.
Nhưng có được cơ duyên này cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Bây giờ chuyện còn lại cũng là tuyển nhận đệ tử tông môn.
- Sư tôn, không phải chúng ta nên xây dựng một số phòng ốc ở lại trên ngọn núi này hay sao?
Đúng lúc này, Sở Chiếu đang ở bên cạnh nhìn về hướng 36 ngọn núi.
Vương Đằng nhìn dáng vẻ Nguyên Thuỷ trên núi, cũng hơi nhíu mày.
Tuy người tu luyện không cần thiết để ý hoàn cảnh ở lại, nhưng dù sao thì Thái Sơ Thần Tông của hắn cũng là một thế lực lớn trong tương lai, cũng không thể để cho môn nhân đệ tử đánh sơn động ở lại được.
Dường như nhìn ra suy nghĩ của sư tôn, Sở Chiếu vỗ ngực nói:
- Sư tôn, chuyện này giao cho ta đi, ta phái người tới xây dựng kiến trúc và chỗ ở trên ngọn núi này.
Với thân phận là tam hoàng tử Vương triều Đại Càn của hắn, chút chuyện nhỏ này vẫn có thể làm được.
- Ừm, không tệ.
Vương Đằng tán dương nhìn thoáng qua Sở Chiếu.
Nghe được lời khen của sư phụ, trong lòng Sở Chiếu càng cao hứng, hắn quyết định, sau khi trở về Vương Thành sẽ lập tức mang theo công tượng tốt nhất của Vương Thành tới, xây dựng kiến trúc tốt nhất.
- Sư tôn, ngài thấy chuyện đại hội Thiên kiêu kia có cần ta làm cùng luôn hay không? Ta có thể thuyết phục phụ hoàng ta, còn có người nhà huynh đệ ta cùng giúp đỡ hay không?
Sở Chiếu cuối cùng vẫn nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Thật ra khi sư tôn nói thành lập tông môn, người nào thu nhận đệ tử có thể khen thưởng nhiều nhất thì Sở Chiếu đã cân nhắc qua vấn đề này.
Nếu như dựa vào chính mình du lịch để tuyển chọn đệ tử tông môn thì sẽ gặp nhiều phiền phức, hắn là tam hoàng tử của Vương triều Đại Càn, thân phận địa vị tôn quý, lấy sức ảnh hưởng của bản thân hắn, tổ chức một đại hội thiên kiêu căn bản không phải là chuyện khó gì.
Quan trọng hơn là, hắn còn muốn thuyết phục phụ hoàng và gia tộc của mình đến giúp hắn hoàn thành mục tiêu này.
Đến lúc đó, việc thu nhận đệ tử tông môn tuyệt đối vô cùng dễ dàng, hắn chắc chắn sẽ dẫn đầu trong mấy sư huynh đệ.