Còn về ân oán giữa Sở gia và Hồng gia, hắn thấy đã hoàn toàn không đáng nhắc tới. Với thực lực của hắn hiện giờ, cha mẹ, cữu cữu, lão tổ Hồng gia không nhất định là đối thủ của hắn.
Hắn cũng hy vọng Hồng gia và Sở gia có người có thể bái nhập Thái Sơ Thần Tông, chỉ có hắn mới hiểu được, có thể bái nhập Thái Sơ Thần Tông là đại cơ duyên, đại kỳ ngộ.
Hồng gia và Sở gia có tranh đấu, đơn giản chính là vì chút tư nguyên kia, có thể chỉ cần hai nhà có thể có người bái nhập Thái Sơ Thần Tông, bọn họ mới sẽ hiểu tranh đấu trước đó của bọn họ buồn cười biết bao.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn có thực lực ngăn cản mâu thuẫn giữa Sở gia và Hồng gia, hai bên đều có thân nhân của hắn, hắn cũng không muốn trơ mắt nhìn hai nhà một mực tiếp tục tranh đấu.
Mà lúc này cũng là một cơ hội tốt vô cùng, cho dù là đối với hắn, hay là đối với người của Hồng gia và Sở gia.
(Là người nào thì cũng có tiểu tâm tư của riêng mình)
Phương Húc, Ngô Hoành ở bên cạnh đều nhìn ngây người, hai người bọn họ trước tiên đã phản ứng lại:
- Tứ sư đệ không tử tế!
Cũng không trách bọn họ lại nghĩ như vậy, phải biết rằng người tuyển chọn được nhiều đệ tử nhất cho tông môn sẽ có được một phần khen thưởng.
Nếu để cho tứ sư đệ Sở Chiếu làm như vậy, bọn họ còn có cơ hội không?
Nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, cho dù tứ sư đệ không làm như vậy thì bằng vào thân phận của hắn thì bọn họ cũng không sánh bằng.
Hai người đều bất đắc dĩ thở dài.
Vương Đằng nhìn Sở Chiếu, trầm tư một chút mới lên tiếng:
- Ừm, đã như vậy thì chuyện này sẽ giao cho ngươi làm.
Vốn hắn định tìm những đại gia tộc kia để nói chuyện một chút, nhưng nếu Sở Chiếu muốn làm, vậy giao cho hắn xử lý cũng tốt.
- Vâng, sư tôn, ta cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Sở Chiếu hưng phấn nói.
- Ừm, làm xong chuyện này, vi sư sẽ có một phần khen thưởng cho ngươi.
Phương Húc và Ngô Hoành thấy thế thì hâm mộ một hồi lâu.
Chuyện đã xử lý xong, Vương Đằng cũng chuẩn bị trở về Thiên Thánh tông một chuyến, nhưng trước đó, hắn vẫn còn một việc phải làm.
Trấn Ma tháp xuất hiện giữa không trung, lần lượt từng bóng người từ trong cửa vào Trấn Ma tháp bị truyền tống đi ra.
- Nơi này là?
Đám người Lý Đại Ngưu tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, khi nhìn thấy bóng người của Vương Đằng, cả đám cũng buông lỏng xuống.
- Nơi này là Thái Sơ Thần Tông, sau này các ngươi sẽ là đệ tử của Thái Sơ Thần Tông.
Âm thanh của Vương Đằng truyền vào trong tai của mọi người.
Đám người Tô Thiên Thiên, Quý Bắc đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức phản ứng lại, vội vàng cao giọng hô:
- Vâng, tông chủ.
…
Tông môn có phân thân trấn thủ, Vương Đằng cũng chuẩn bị trở về Thiên Thánh tông một chuyến, dù sao có một số việc vẫn phải giải quyết.
Cuối cùng, Sở Chiếu quyết định ở lại Vương Thành, Lãnh Thiên Quân quyết định trở về nhà ban đầu của hắn để nhìn xem và mấy người khác thì theo Vương Đằng trở về quận Thanh Lâm trước.
- Nơi này chính là Vương triều Đại Càn à?
Một vị lão giả tóc hoa râm nhìn Vương Thành Đại Càn phía dưới, trong mắt lóe lên một tia tinh quang.
Hắn tên là Mã Đức, là tam trường chủ của Võ Đấu Trường, có tu vi Thánh cảnh trung kỳ, nguyên nhân lần này hắn đến Vương triều Đại Càn cũng rất đơn giản, chính là để điều tra thân phận của người độ kiếp kia.
Nếu người độ kiếp thành Thánh kia là La Thiên Hùng thì có hắn tự mình ra tay, La Thiên Hùng tuyệt đối sẽ khó chạy thoát.
Một người vừa mới đột phá thành Thánh, hắn vẫn rất nắm chắc, đây là sự tự tin đối với thực lực Thánh cảnh trung kỳ của hắn.
Đến cảnh giới của bọn họ, muốn chiến đấu vượt cấp là một chuyện cực kỳ khó khăn, có thể tu luyện tới cảnh giới này, ai không phải thiên tài, ai không thể chiến đấu vượt cấp lúc còn trẻ.
Nếu người kia không phải là La Thiên Hùng thì hắn cũng có thể mời người kia gia nhập Võ Đấu Trường, một vị cường giả Thánh cảnh, đáng giá để hắn tự mình ra mặt.
Đương nhiên, muốn tìm ra người đó cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Không nói trước là người kia có rời khỏi Vương triều Đại Càn hay không, nếu như một vị cường giả Thánh cảnh thật sự muốn ẩn nấp thì cho dù là hắn cũng rất khó phát hiện ra.
Cho nên lần này hắn đến Vương triều Đại Càn không chỉ một mình hắn, còn có Lý Thụy của Đế Quốc Đại Tần, Giang Quân và một ít cao tầng của Võ Đấu Trường, chỉ có điều những người đó đều là trên mặt nổi, Mã Đức thì núp trong bóng tối.
Nếu người kia thật sự là La Thiên Hùng, nhìn thấy một đám cao tầng Võ Đấu Trường như Lý Thụy thì nhất định sẽ không nhịn được mà ra tay.
Nhìn bóng dáng Lý Thụy rời khỏi Vương Thành, ánh mắt Mã Đức tĩnh mịch như biển.
…
Sau khi rời khỏi Thái Sơ Thần Tông, Sở Chiếu vội vàng bay về phía Vương Thành, hắn muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sư tôn giao cho hắn.
Lúc này, trong lòng của hắn đã cực kỳ hưng phấn, không chỉ là bởi vì sư tôn giao cho hắn những nhiệm vụ này, mà còn có lời nói của sư tôn trước khi rời đi.
- Thái Sơ Thần Tông ta vừa lập, mấy người các ngươi đều là đệ tử thân truyền của ta, lấy thực lực của các ngươi bây giờ cũng đủ để làm nhất phong chi chủ, cho nên lần này các ngươi thu nhận được người, cũng có thể tính là thành viên tổ chức của các ngươi, lần này có thể tuyển nhận bao nhiêu người phải xem chính các ngươi rồi.
- Mặt khác, các ngươi cũng có thể chọn lựa ra 10 người từ trong gia tộc của mình để bái nhập Thái Sơ Thần Tông, bất kể tư chất gì, đây coi như là một phần thưởng vi sư cho các ngươi.
Đúng vậy, đây coi như là phúc lợi Vương Đằng cho mấy đồ đệ.
Thái Sơ Thần Tông chỉ tuyển nhận đệ tử thiên phú đạt tiêu chuẩn, cũng chỉ có đệ tử như vậy mới phù hợp với yêu cầu khí vận của tông môn, mới có thể hồi cho Vương Đằng giá trị khí vận, đây là tin tức Vương Đằng thu được từ trong nhắc nhở của hệ thống.
Cho mấy đồ đệ 10 vị trí, hắn cũng đã cân nhắc đến việc trong số những thân nhân đó có người không đạt tiêu chuẩn thiên phú, cho bọn họ một chút phúc lợi nhỏ.
Về phần tại sao hắn lại làm như vậy, rất đơn giản, chỉ là hắn muốn làm như vậy mà thôi.