Trong số các đồ đệ của hắn chỉ có Phương Húc là gần như không có thân nhân gì, mà bốn người Ngô Hoành, Sở Chiếu, Lưu Linh đều là con cháu của gia tộc, cũng đều có rất nhiều thân nhân, cho nên Vương Đằng Chi cho bọn hắn 10 vị trí, cũng là cho thân nhân của bọn hắn một cơ hội.
Người tu luyện không phải vô tình, bọn họ cũng có tình cảm của mình, cũng có ràng buộc của mình.
10 vị trí không hạn chế này chính là phúc lợi của mấy đồ đệ.
Giống ba người Hổ Nữu, Lãnh Thiên Quân, Triệu Thiên đều không phải là con cháu của gia tộc, cũng gần như không có thân nhân, nhưng bọn họ cũng có bằng hữu, hoặc là người gặp được trong khi luyện tập, mà 10 vị trí này chính là để chuẩn bị cho những người này.
Vương Đằng cũng không cảm thấy chuyện này có gì đáng kể, là người thì đều có tư tâm, đều muốn mưu cầu phúc lợi cho người thân cận bên cạnh, so với việc để sau này mấy đồ đệ của mình vụng trộm mưu cầu phúc lợi cho phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội, còn không bằng bây giờ thoải mái cho ra.
Vương Đằng cũng không thấy rằng làm như vậy có gì không tốt, chờ sau này Thái Sơ Thần Tông chính thức lớn mạnh, trong tông môn gia tộc san sát, phe phái rất nhiều, đây vĩnh viễn là chuyện không thể tránh khỏi.
Những người tu luyện có thành tựu kia, bên cạnh chắc chắn sẽ có chút thân nhân, có ràng buộc, bọn họ cũng không thể công chính liêm minh lấy được bảo vật và tài nguyên của mình cho những người khác, mà không cho những người thân cận bên cạnh mình.
Còn về chuyện có thể không công bằng đối với những người khác hay không thì đây chính là một trò cười lớn nhất.
Công bằng, khi thân phận không kém hơn bao nhiêu thì mới có công bằng, khi thân phận chênh lệch quá lớn thì công bằng cũng chỉ là một chuyện cười.
Đương nhiên, ở Thái Sơ Thần Tông, tất cả đều do Vương Đằng định đoạt.
Cho dù đến lúc đó, gia tộc trong Thái Sơ Thần Tông san sát, phe phái đông đảo, vậy cũng chỉ có một âm thanh, cũng chỉ cần một âm thanh.
Tốc độ của Sở Chiếu rất nhanh, không lâu sau đã trở về phủ của mình.
- Tam hoàng tử.
Một lão giả mặc quần áo chỉnh tề cung kính đứng ở trước mặt Sở Chiếu.
- Đi tìm cho bằng được công tượng tốt nhất trong Vương Thành, bản hoàng tử có chuyện quan trọng.
Sở Chiếu phân phó nói.
- Vâng, tam hoàng tử.
Nhìn bóng lưng lão giả rời khỏi, ánh mắt Sở Chiếu khẽ lóe lên.
Lúc này, hắn đang suy nghĩ xem nên làm cái gì tiếp theo.
Đại hội Thiên kiêu khẳng định là phải làm nhanh, dù sao thì n cũngó có liên quan đến nhiệm vụ của sư tôn.
Mà muốn tuyển nhận đủ nhiều đệ tử cho tông môn thì chuyện này cần có sự trợ giúp của phụ hoàng hắn.
Dù sao thì hắn cũng chỉ là một hoàng tử, mà phụ hoàng của hắn mới là quân vương của Vương triều Đại Càn.
- Được rồi, đi thuyết phục phụ hoàng trước.
Sở Chiếu rời khỏi phủ đệ của mình, trở về hoàng cung.
…
- Hai đạo khí tức Đế cảnh, đây là người của Trân Bảo các cũng tới tham gia náo nhiệt à.
Ánh mắt Mã Đức hơi lóe lên, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười không hiểu.
Mà ở trong Trân Bảo các của Vương Thành Đại Càn, hai bóng người vừa mới truyền tống đến cũng hơi khựng người lại.
Trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ đã nhận ra cái gì đó.
- Chẳng lẽ vị Thánh cảnh kia đã để mắt tới chúng ta à?
Hạ Tử Ngôn và Công Tôn Thắng liếc mắt nhìn nhau.
Nhắc tới cũng khéo, hai người Hạ Tử Ngôn và Công Tôn Thắng lần lượt đi ra từ Phong Thiên giới, sau khi gặp nhau ở Hoàng triều Đại Chu, biết rõ một phen tình huống thì mới cùng nhau thông qua truyền tống trận đi tới Vương triều Đại Càn.
Không ngờ vừa mới truyền tống trận ra đã cảm nhận được một luồng khác thường.
Tuy phân bộ của Trân Bảo các ở Vương triều Đại Càn bố trí trận pháp, nhưng muốn ngăn cản cường giả Thánh cảnh dò xét thì đó chẳng khác nào là nói chuyện viển vông.
Khi sự chênh lệch quá lớn, tất cả đều không có một chút tác dụng nào.
Ngay cả Sở Chiếu vừa mới trở về Vương Thành cũng không cảm nhận được bất kỳ dị thường nào.
Nhưng Hạ Tử Ngôn và Công Tôn Thắng là người thế nào, hai người bọn họ đều có tu vi Đế cảnh.
Mặc dù không biết người vừa rồi dò hỏi là ai của bọn họ, cũng không biết người kia ở đâu, nhưng trong nháy mắt đó, bọn họ vẫn nhận ra được cái gì.
Đúng vậy, hai người trước tiên nghĩ đến một người, đó chính là vị đột phá thành Thánh ở Vương triều Đại Càn.
- Tiền bối, vãn bối Tạ Tử ngôn của Hạ gia ở Trấn Bảo Các, xin tiền bối ra mặt một lần.
Hạ Tử Ngôn cung kính nói.
- Vãn bối, Trân Bảo các Công Tôn gia Công Tôn Thắng.
Công Tôn Thắng cũng thu hồi tạp niệm trong lòng.
Mà hai tên thủ vệ ở bên cạnh đã sớm nhìn không hiểu gì:
- Hai người này bị sao vậy?
Một lát sau, hai người Hạ Tử Ngôn và Công Tôn Thắng cũng không chờ đợi bất kỳ hồi đáp nào.
Hai người lại nhìn nhau một lần nữa, đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương.
Mà Mã Đức cũng không có thời gian để ý đến hai tiểu gia hỏa này, tuy giữa hai thế lực Trân Bảo các và Võ Đấu Trường không có xung đột gì, nhưng hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra được mục đích của hai người Trân Bảo các đến Vương triều Đại Càn.
Một vị cường giả Thánh cảnh gia nhập, cho dù là đối với đại thế lực như Trân Bảo các hay Võ Đấu Trường cũng là một chuyện lớn.
Hiện tại quan hệ giữa bọn họ cũng là đối thủ cạnh tranh.
Nhưng mà hắn cũng không cho rằng Võ Đấu Trường của bọn họ sẽ thất bại.
…
Hoàng cung.
Trong thư phòng, Sở Chiếu cũng nhìn thấy phụ hoàng của hắn.
- Ngươi trở về rồi à.
Sở Hùng nhìn con trai thứ ba của mình, vẻ mặt rất là bình tĩnh.
- Ừm.
Sở Chiếu khẽ gật đầu một cái.
Nhìn lại phụ hoàng của mình, Sở Chiếu phát hiện, lần này trong lòng của hắn rất bình tĩnh, không còn có loại tình cảm khẩn trương như trước kia đối mặt với phụ hoàng.
Có lẽ chính như lời sư tôn nói, khi bản thân có đủ thực lực cường đại thì mới là bảo vệ tốt nhất.
- Trong khoảng thời gian này, ngươi đã đi đâu?
Vẻ mặt Sở Hùng bình tĩnh hỏi.
- Đang bế quan tu luyện.
Bầu không khí trong thư phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, trong lúc nhất thời hai cha con cũng không có ai mở miệng nói chuyện nữa.
Một mặt là Sở Chiếu đã rất lâu không nhìn thấy Sở Hùng, mặt khác cũng là bởi vì Hồng gia và bản thân của Sở Hùng.