Tuy Sở Chiếu là con của hắn, nhưng Sở Chiếu nắm giữ huyết mạch Hồng gia cũng là sự thật, mà quan trọng hơn vẫn là tin tức bí mật thứ nhất từ Hồng gia truyền đến.
Qua thật lâu, Sở Chiếu mới mở miệng nói:
- Phụ hoàng, lần này ta đến là có chuyện nhờ ngài giúp đỡ.
- Chuyện gì vậy?
Khuôn mặt của Sở Hùng vẫn rất bình tĩnh.
- Sư tôn ta thành lập một tông môn, muốn thu nhận một nhóm đệ tử, lần này ta trở về là vì tổ chức cuộc thi đấu thiên kiêu ở Vương Thành, muốn mời phụ hoàng ngài truyền tin tức này xuống.
Sở Chiếu nhìn bóng người Sở Hùng nói.
Sở Hùng không trả lời trước, chỉ lẳng lặng nhìn Sở Chiếu.
- Ngươi thay đổi rất nhiều.
Sở Hùng chậm rãi nói.
Nghe những lời này, đầu tiên Sở Chiếu là nhíu mày, sau đó nở một nụ cười:
- Ừm, ta quả thật đã thay đổi một chút.
- Được, ta có thể đáp ứng ngươi trong chuyện này.
Trên mặt Sở Hùng cũng nở một nụ cười.
- Cảm ơn phụ hoàng!
- Có điều, có một chuyện ta cũng muốn nghe một chút cái nhìn của ngươi, ngươi có ý nghĩ gì về tranh đấu giữa Sở gia và Hồng gia chúng ta?
Sở Hùng nhìn chằm chằm thần sắc của Sở Chiếu.
Trên mặt Sở Chiếu lộ ra một nụ cười xán lạn, nói:
- Phụ hoàng, ngươi cảm thấy Vương triều Đại Càn lớn không? Hoàng triều Đại Chu lớn không? Trong mắt của ta, chúng đều quá nhỏ.
- Trước đây ta nghe được mâu thuẫn giữa ngài và cữu cữu, ta rất lo lắng, khẩn trương, nhưng hiện tại ta thấy rằng, cuộc chiến giữa Sở gia và Hồng gia giống như là trò đùa, Vương triều Đại Càn chỉ là một góc cằn cỗi của thế giới này, tài nguyên thiếu hụt...
Âm thanh của Sở Chiếu chậm rãi vang lên trong thư phòng yên tĩnh, cực kỳ chấn động lòng người.
- Phụ hoàng, ánh mắt của các ngươi cần phải nhìn xa hơn một chút!
Trên người Sở Chiếu dâng lên một luồng khí tức kinh khủng, sau đó nó lập tức biến mất.
Giờ khắc này, đồng tử của Sở Hùng co nhỏ lại, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Tuy khí tức do Sở Chiếu bạo phát ra từ cơ thể đã biến mất, nhưng Sở Hùng vẫn có thể cảm nhận được, đây tuyệt đối là khí tức thuộc về Thiên Võ cảnh hậu kỳ.
Nhưng sao lại có thể như vậy được?
Mới bao lâu? Sao hắn lại đột phá đến loại cảnh giới này?
- Phụ hoàng, hy vọng ngài suy nghĩ thật kỹ, ta đi đến chỗ cữu cữu trước, chuyện này còn cần cữu cữu giúp đỡ.
Sở Chiếu rời khỏi thư phòng, chỉ để lại một mình Sở Hùng đang trầm tư.
- Sao có thể như vậy được? Người ở sau lưng hắn đến tột cùng là ai...
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Sở Chiếu đi về phía Hồng gia.
Trong lòng của hắn, nếu như Hồng gia và Sở gia muốn lớn mạnh, vậy thì nhất định phải dựa vào con thuyền lớn Thái Sơ Thần Tông này, nếu như Vương triều Đại Càn chỉ có bao lớn, tranh đấu với nhau thì có nghĩa gì?
Hồng phủ, Sở Chiếu rất thuận lợi gặp được cữu cữu Hồng Chiến của mình.
Không lâu sau, Sở Chiếu rời khỏi Hồng phủ, chỉ để lại Hồng Chiến và Hồng Nhan vẫn còn khiếp sợ.
Lúc này, trong lòng Sở Chiếu vẫn rất nhẹ nhàng, ít nhất nhiệm vụ sư tôn vừa nhắn nhủ cũng đã làm xong.
- Chủ nhân, ta cảm thấy ngươi thật sự rất... Trang bức!
Âm thanh của con rắn nhỏ màu trắng vang lên trong đầu Sở Chiếu.
Sở Chiếu làm tất cả đều bị Tam Nguyên Thuỷ Lân Thú nhìn ở trong mắt.
Tuy nó rất ít tiếp xúc với con người, nhưng trong trí nhớ truyền thừa của nó thì hành vi này lại giống như gọi là trang bức.
- Tiểu Bạch, ngươi không hiểu đâu, ta đây chỉ là hành động bình thường, không gọi là trang bức.
Sở Chiếu nói rất chân thành.
- …
Đúng vậy, Sở Chiếu không cho rằng hành động của mình vừa rồi là trang bức, đây chẳng qua là hành động rất bình thường mà thôi.
Muốn để phụ hoàng và cữu cữu nghiêm túc suy nghĩ về những lời nói của mình, vậy thì nhất định phải có thực lực làm cho bọn họ coi trọng mới được.
Mặc dù hành động quả thật có ý tứ như vậy, nhưng Sở Chiếu tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Khi trở về phủ đệ, Sở Chiếu nhìn thấy ở cửa có một đám người đang an tĩnh chờ ở đó, dẫn đầu đúng là quản gia của phủ đệ hắn.
- Thời gian vừa vặn, dẫn những người này đi trước.
…
Hoàng thành Đại Chu.
Lúc này, một đoàn người chờ xuất phát, chuẩn bị tiến về Vương triều Đại Càn.
Nhân số đội ngũ này không phải quá nhiều, nhưng thân phận lại không đơn giản, người của tám đại gia tộc trong hoàng thành Đại Chu đều có, mà tu vi còn không yếu, yếu nhất cũng có tu vi Thiên Võ cảnh (có một người ngoại lệ).
Đối với tin tức của Vương triều Đại Càn, Chu gia đều biết trước, sau đó các đại gia tộc khác cũng tuần tự biết được tin tức này.
Nhưng mà tám đại gia tộc này vẫn không có bất cứ động tác nào, đều là tĩnh quan kỳ biến, mãi đến khi biết Trân Bảo các có hai vị đại nhân vật tiến vào Vương triều Đại Càn thì bọn họ mới không nhịn được, cho nên mới có sự xuất hiện của đội ngũ trước mắt này.
Đương nhiên, ở trong đó không chỉ có người của tám đại gia tộc, mà còn có hai người ngoài, đó chính là đại hoàng tử Sở Hạo của Vương triều Đại Càn và Phúc bá bên cạnh hắn.
Lúc này, trong lòng đại hoàng tử Sở Hạo hào tình vạn trượng, trong mắt tản ra ánh sáng nóng rực.
- Ngày này rốt cục đã đến, ta mất tất cả, toàn bộ đều muốn một lần nữa thu về!
Mà ở trong đội ngũ, vẫn còn có một người ánh mắt lộ ra cực kỳ phức tạp.
- Không biết các ngươi thế nào rồi?
Thiên Thánh tông, trên núi Vô Danh.
Lúc này, Vương Đằng đã mang theo ba người Phương Húc, Hổ Nữu, Lưu Linh trở về ngọn núi Vô Danh của mình, còn Ngô Hoành thì trở về gia tộc, Triệu Thiên cũng trở về chốn cũ.
- Phương Đức, trong khoảng thời gian này không xảy ra chuyện gì chứ?
Vương Đằng hỏi.
- Hồi phong chủ, trong khoảng thời gian ngài không ở đây cũng không có chuyện gì xảy ra, chỉ có trưởng lão Lưu Thành và tiểu cô nương Phong Tử kia sẽ ngẫu nhiên tới thăm một chút.
Phương Đức bộ dáng trung niên trả lời.
- Ừm, vậy là tốt rồi.
Vương Đằng khẽ gật đầu, nói:
- Ta vừa thành lập một tông môn, đến lúc đó ngươi trở về cùng chúng ta.
- Vâng, Phong... Tông chủ!
- Ta đi gặp mấy người Lưu Thành.
Vương Đằng nói với mấy người.
- Sư tôn, ta và ngài cùng đi gặp tam thúc.
Lưu Linh nói.
- Ừm.