Sau khi nhìn thấy sư tôn và sư muội rời khỏi, Hổ Nữu cũng rời khỏi núi Vô Danh, tiến về phía núi Tiên Tử, cô vẫn rất có ấn tượng đối với tỷ tỷ xinh đẹp thường cho mình đồ ăn ngon kia.
…
- Vương Đằng, rốt cuộc ngươi cũng trở về rồi, hơn nữa năm này ngươi đi đâu vậy?
Lưu Thành kinh ngạc nhìn Vương Đằng xuất hiện ở trước mặt mình.
Hơn nửa năm này, hắn đã đi núi Vô Danh nhiều lần, nhưng vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của đám người Vương Đằng.
- Tam thúc.
Lúc này, một tiểu cô nương đi theo sau lưng Vương Đằng mở miệng hô.
- Ngươi là?
Lưu Thành dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn tiểu cô nương quen thuộc này.
- Tam thúc, ta là Lưu Linh.
Lưu Linh nói.
- Ngươi là Linh Linh? Sao ngươi lại thay đổi lớn như vậy?
Lưu Thành dùng sức dụi dụi hai mắt của mình, không thể tin được nhìn thấy tất cả trước mắt.
Lúc này mới không gặp bao lâu mà Lưu Linh đã trở nên lớn như vậy, giống như là đã trôi qua nhiều năm rồi.
Trên thực tế cũng quả thật là như thế, Lưu Linh đã chờ đợi ở trong Hạo Thiên Tháp mấy năm, có thay đổi lớn như vậy cũng rất bình thường.
- Khụ khụ, thể chất của Lưu Linh đặc biệt, công pháp tu luyện cũng có chút đặc biệt, cho nên cũng có thay đổi lớn một chút.
Vương Đằng giải thích.
Nghe Vương Đằng giải thích, Lưu Thành cũng yên lòng.
Tiểu cô nương trước mắt này quả thật rất giống Lưu Linh khi còn nhỏ, cũng chỉ là lớn hơi nhanh một chút, thay đổi hơi nhiều.
- Khụ khụ, Vương Đằng, ngươi thấy ta có thể tu luyện công pháp này hay không, có thể làm cho ta lớn hơn một chút hay không?
Lưu Thành đi đến bên cạnh Vương Đằng, nhỏ giọng hỏi.
Vương Đằng trừng mắt liếc Lưu Thành, tức giận nói:
- Loại chuyện này ngươi đừng nghĩ, trời sinh nhỏ, chuyện đó là không có cách nào khác, nếu thật sự muốn thay đổi thì có thể thử tu luyện một hoặc hai môn công pháp luyện thể.
- Ai nói ta nhỏ, ta lớn tuổi rồi, Tiểu Hồng vẫn luôn nói ta lợi hại!
Lưu Thành vội vàng hô.
Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của hắn, hắn quyết không cho phép người khác nói xấu.
- Tam thúc, các ngươi đang nói cái gì vậy, cái gì lớn nhỏ, còn có Tiểu Hồng là ai?
Lưu Linh nhìn ba thúc hỏi.
Tuy bây giờ cô đã cao lớn hơn rất nhiều, nhưng cơ bản vẫn luôn tu luyện ở trong Hạo Thiên Tháp, ngoại trừ tu vi tăng lên rất nhiều ra thì kiến thức lại không tăng lên bao nhiêu.
- Khụ khụ, Linh Linh à, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ta với sư tôn của ngươi nói đùa thôi.
Lưu Thành vội vàng giải thích.
- À…
Lưu Linh gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Nhìn thấy cháu gái không tiếp tục hỏi, Lưu Thành cũng thở dài một hơi.
Nhưng hắn là cường giả đứng đầu của Lưu gia, ở trước mặt tiểu bối nhất định phải duy trì lại phong phạm của trưởng bối.
- Đúng rồi, Vương Đằng, ngươi còn chưa nói hơn nửa năm này ngươi đã đi đâu?
- Đi Vương Thành của Vương triều Đại Càn một chuyến.
Vương Đằng nói.
- Vương thành?
Lưu Thành nhất thời mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn Vương Đằng trước mặt.
- Ngươi nói ngươi đã đi Vương Thành?
Giọng nói của Lưu Thành cũng trở nên mơ hồ hơn rất nhiều.
Cho dù như thế nào thì hắn cũng không thể tin được Vương Đằng lại đi Vương Thành Đại Càn, phải biết rằng từ khi gia hỏa này tiến vào Thiên Thánh tông đã không đi ra ngoài mấy lần, trên cơ bản là có thể không đi ra thì không đi ra, nhưng lần này Vương Đằng lại nói hắn đi Vương Thành Đại Càn.
Sao có thể như vậy được? Thật sự là quá khó mà tin nổi.
Phải biết rằng, cho dù hắn là Lưu Thành cũng chưa từng đi ra khỏi quận thành Thanh Lâm.
- Ừm, trong khoảng thời gian này đúng là đi Vương Thành.
Vương Đằng gật đầu nói.
- Cái này... Cái này... Linh Linh, sư tôn của ngươi nói có thật hay không?
Lưu Thành nhìn Lưu Linh hỏi.
- Tam thúc, lời của sư tôn đều là thật.
Lưu Linh rất khẳng định gật đầu nói.
Lưu Thành lại dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Vương Đằng, hắn cảm thấy, gia hỏa Vương Đằng này có phải là bị người khác chiếm lấy cơ thể hay không, nếu không sao lại biến thành như vậy chứ?
- Cái kia... Lưu Linh, ngươi nói chuyện với tam thúc của ngươi một chút, ta đi gặp mấy người khác trước.
Vương Đằng bị ánh mắt kỳ dị của Lưu Thành nhìn chằm chằm không chịu nổi, đành phải nói với Lưu Linh sau lưng.
Dù sao thì có một số việc hắn nói hay là Lưu Linh nói đều như thế.
- Vâng, thưa sư phụ.
Vương Đằng khẽ động, bay về phía tông chủ, lấy thực lực tu vi của hắn hiện tại, có một số việc cũng không cần phải che giấu.
- Mẹ kiếp! Ngươi... Ngươi lại biết bay rồi!
Lưu Thành nhất thời mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn Vương Đằng đang bay qua trước mặt mình.
- Linh Linh, có phải ta đang nằm mơ hay không? Hắn lại bay đi à?
Qua một hồi lâu, Lưu Thành mới ngơ ngác nhìn Lưu Linh hỏi.
Phải biết rằng muốn phi hành, tu vi của bọn hắn cũng phải cần đến Linh Võ cảnh mới được.
- Tam thúc, ngươi không nhìn nhầm à, sư tôn hắn đúng là bay đi.
- …
….
Quận Thiên Lĩnh.
Khoảng cách đại chiến lần trước đã rất lâu, cuộc chiến giữa ba đại thế lực cũng lắng xuống không ít.
Mặc dù còn có một số va chạm, nhưng đây đều là chuyện rất bình thường.
Nhất là sau khi Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tông và Liệt Diễm tông đều vẫn lạc một vị, thực lực giữa ba đại thế lực cũng không kém quá xa, nếu thật sự đè ép một phương thì khó đảm bảo thế lực kia sẽ không làm chuyện chó cùng rức giậu.
Hơn nữa, nguyên nhân chỉ là một vị đệ tử thiên tài vẫn lạc.
Tuy Đường Hùng là một thiên tài, nhưng thiên tài chết đi thì không còn giá trị, nhất là người thần bí ra tay cuối cùng càng làm cho ba đại thế lực rất là kiêng kị.
Lúc này, Ngô gia cũng là một mảnh náo nhiệt, bởi vì đại thiếu gia Ngô gia đã trở về.
Ngô Vệ Quốc thân là gia chủ Ngô gia, lời nói của hắn vẫn rất có phân lượng trong Ngô gia, nhất là sau khi Ngô Hoành lưu lại một chút tư nguyên, tu vi của hắn càng là đột phá một đại cảnh giới, lại thêm có linh khí trong tay, thực lực đã không kém gì Thái gia gia của hắn.
Tuy rằng Ngô gia nhất mạch cũng không ít, nhưng vẫn vẫn lấy Ngô Vệ Quốc làm chủ.