Mà hiện tại, con trai của gia chủ trở về đương nhiên là một sự kiện đáng để lão chủ vui mừng.
Nhất là vợ chồng Ngô Vệ Quốc, càng là có suy đoán đối với thân phận của vị sư tôn sau lưng con trai hắn.
- Hoành nhi, lần này trở về có thể đợi bao lâu?
Trong thư phòng, Ngô Vệ Quốc nhìn Ngô Hoành hỏi.
- Phụ thân, ta không định ở lại quá lâu, lần này ta trở về là có chuyện muốn nói với ngươi.
Ngô Hoành vừa cười vừa nói.
- Chuyện gì vậy?
Ngô Vệ Quốc tò mò hỏi.
- Phụ thân, sư tôn ta thành lập một tông môn, cho nên ta muốn chuyển toàn bộ Ngô gia chúng ta qua đó.
- Ngươi nói cái gì?
Ngô Vệ Quốc khiếp sợ nhìn con trai của Ngô Hoành của mình.
- Phụ thân, ta nói ta muốn để Ngô gia chúng ta di chuyển đến tông môn của sư tôn ta đi.
Ngô Hoành đành phải nói lại lần nữa.
- Hoành nhi, tại sao phải làm như vậy?
Ngô Vệ Quốc cau mày hỏi.
Mặc dù hắn đã suy đoán ra tu vi sư phụ của con trai nhất định không bình thường, nhưng nâng đỡ một gia tộc cũng không phải là chuyện nhỏ, đặc biệt là gia tộc không nhỏ như Ngô gia bọn họ.
Phải biết rằng Ngô gia bọn họ ở quận thành Thiên Lĩnh cũng không phải là một tiểu gia tộc, các loại quan hệ, sản nghiệp trên cơ bản đều ở trong quận thành, nếu như chuyển nhà thì chẳng khác nào từ bỏ tất cả mọi thứ, bắt đâu lại từ đầu, hoàn toàn từ bỏ tất cả mọi thứ đã có trong quận thành.
Tuy hắn là gia chủ Ngô gia, cũng rất có uy tín trong Ngô gia, nhưng một chuyện trọng đại như vậy cũng không phải một mình hắn có thể quyết định được.
Nếu hắn không thể đưa ra một lý do hợp lý, đến lúc đó tất nhiên sẽ có rất nhiều người đứng ra phản đối.
- Phụ thân, ta biết ngươi lo lắng, nhưng ta muốn nói là, Ngô gia chúng ta muốn trở thành một đại gia tộc chân chính thì biện pháp tốt nhất chính là di chuyển toàn bộ gia tộc qua đó.
Ngô Hoành nghiêm túc nói.
- Hơn nữa hiện tại ta đã có tu vi Vương cảnh.
…
Sau năm phút, Ngô Vệ Quốc, vốn đang khiếp sợ lấy lại tinh thần, vội vã mang theo Ngô Hoành đi gặp Thái gia gia của hắn.
Nửa tiếng sau, Ngô Vệ Quốc triệu tập một đám trưởng lão Ngô gia đến đại sảnh nghị sự, thương nghị đại sự.
Sau một tiếng, một tin tức kinh hãi nổ tung từ trong Ngô gia truyền ra.
Ngô gia muốn di chuyển rời khỏi quận thành, hoàn toàn từ bỏ tất cả bên này.
- Đang êm đẹp tại sao lại phải rời khỏi quận thành? Ta không rời khỏi nơi này.
- Nghe nói đây là quyết định của một đám trưởng lão và gia chủ, ngay cả Thái Thượng trưởng lão cũng đồng ý.
- Cho dù là vậy thì ta cũng không đồng ý rời khỏi nơi này. Tất cả Ngô gia chúng ta đều ở trong quận thành Thiên Lĩnh, sao lại rời khỏi nơi này, đi đến một nơi xa lạ?
- Ta nghe nói tất cả những chuyện này đều liên quan đến đại thiếu gia vừa mới trở về.
- À, ta thấy hắn chính là tai tinh, lúc trước cũng là bởi vì hắn mà Ngô gia chúng ta mới bị Liệt Diễm tông nhắm vào, hiện tại lại...
- Ngươi nhỏ giọng một chút, nếu như bị người khác nghe thấy sẽ không tốt.
- Sợ cái gì, vốn chính là.
- …
Có người nguyện ý rời đi, cũng có người chết sống không nguyện ý rời khỏi quận thành, nhưng mà mấy người Ngô Vệ Quốc cũng không yêu cầu cường ngạnh, nếu như thật sự chết không nguyện ý rời khỏi thì cứ việc lưu lại ở quận thành tiếp tục quản lý sản nghiệp bên này.
Vốn dĩ Ngô Vệ Quốc định bán hết sản nghiệp bên này, nhưng hiện tại Ngô gia có một phần người không muốn rời đi, vậy những sản nghiệp này sẽ giao cho bọn hắn xử lý.
Đương nhiên, những trưởng lão kia đều biểu thị nguyện ý đi theo Ngô gia, thề cùng Ngô gia cùng tồn vong, để bày tỏ quyết tâm của bọn họ đối với Ngô gia.
Cho dù là những hậu bối có nguyện ý rời đi hay không thì cũng đánh đến khóc lóc thảm thiết đòi đi cùng.
Ngô Hoành đã không còn gì để nói với người sống chết muốn ở lại.
Sở dĩ hắn muốn di chuyển Ngô gia qua đó cũng là có sự đồng ý của sư tôn, đương nhiên cũng không phải để Ngô gia gia nhập Thái Sơ Thần Tông, nhiều lắm thì xem như là gia tộc phụ thuộc của Thái Sơ Thần Tông.
Giống như sư tôn nói, sau này hắn khó tránh khỏi một số kẻ thù không chết không thôi, những người kia không đối phó được hắn thì không ai đảm bảo sẽ không ra tay với tộc nhân của hắn, mà mang gia tộc đến gần Thái Sơ Thần Tông, ít nhất thì cũng có bảo vệ rất lớn.
Ở trong giới tu luyện, không được dựa vào sự nhân từ của kẻ địch, họa không đến người nhà, đây đều là giả.
Tuy có một ít người đầu óc không bình thường, nhưng chung quy vẫn là một số ít.
Trước lúc giết chết Diệp Viêm, Phương Húc đã từng lén lút trở về và diệt trừ Diệp gia.
Mà một loạt động tác này của Ngô gia, rốt cục đã thu hút sự chú ý của một số đại gia tộc trong quận thành.
Dù sao thì Ngô gia cũng không phải là một tiểu gia tộc, đó là gia tộc lưng tựa Thành Chủ phủ, hiện tại toàn bộ gia tộc đột nhiên muốn rời khỏi quận thành, sao có thể không khiến cho những người khác chú ý.
Phủ thành chủ, An gia.
- Thành chủ đại nhân, Ngô gia đúng là chuẩn bị rời khỏi quận thành, chỉ có một phần nhỏ tộc nhân không nguyện ý rời đi, nghe nói chuyện này đều là có liên quan với đại thiếu gia Ngô Hoành của Ngô gia.
Một lão giả cung kính nói.
Nghe xong báo cáo của lão quản gia, thành chủ An Thiên Mệnh vẫn nhíu chặt lông mày như cũ, không nói gì, hắn vẫn nghĩ mãi mà không rõ, vì sao Ngô gia lại chọn rời khỏi quận thành.
Hắn có chút giao tình với Ngô Vệ Quốc, Ngô gia cũng là một trong những gia tộc phụ thuộc vào An gia bọn họ, lúc trước vì chuyện Ngô Hoành mà hắn còn từng ra mặt.
Nhưng hiện tại, Ngô gia lại muốn di chuyển, điều này làm cho hắn rất khó hiểu.
Là tìm được một thế lực phụ thuộc cường đại à? Hay là...
…
- Linh Linh, ngươi nói đều là thật à?
Lưu Thành lại lần nữa lên tiếng hỏi.
- Tam thúc, người đã hỏi 22 lần rồi.
Lưu Linh rất đau đầu nói.
Cô cũng là vừa vặn phát hiện, tam thúc của cô còn có tật xấu này.
- Không phải do ta quá giật mình à.
Lưu Thành nhỏ giọng nói.