“Vù” một tiếng!
Một chiếc linh chu bay qua đỉnh đầu mấy người, rơi xuống đỉnh núi Vô Danh, hấp dẫn chú ý lực của bốn người, đồng thời cũng cắt đứt lời của Phương Vô Nhai định nói.
- Một đám người trên linh chu kia là ai? Giống như có trưởng lão Lưu Thành?
Từ Vi kinh hô.
- Ừm, đúng là có trưởng lão Lưu Thành.
Tông chủ Thiên Thánh tông nhẹ gật đầu, ngữ khí không quá giật mình.
Nhưng sau lưng hắn, ba người Phương Vô Nhai lại giật mình không nhỏ.
Linh chu thứ này cũng không phải ai cũng có, chí ít Thiên Thánh tông bọn họ còn chưa đạt tới cấp độ xa xỉ này, chỉ có những trưởng lão nội môn của các tông môn lớn mới có thể có linh chu, những trưởng lão ngoại môn thì nghĩ cùng đừng nghĩ.
Nhưng nếu bọn hắn không nhìn lầm thì hình như trưởng lão Lưu Thành đang điều khiển linh chu.
- Tốt, các ngươi đi theo ta lên trước.
…
Linh chu vững vàng rơi vào trên núi Vô Danh, một đám người an tĩnh đi theo Lưu Thành, hai người phía sau Lưu Thành, từ trên linh chu đi xuống, vừa bất an vừa tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.
Một nhóm người này chính là tộc nhân Lưu gia.
Chưa đầy một ngày, hai người Lưu Linh và Lưu Thành đã hoàn thành việc di chuyển Lưu gia.
Trên thực tế cũng giống như những gì Lưu Thành nói, hiện tại Lưu Linh là cường giả mạnh nhất trong gia tộc, hắn là cường giả đứng thứ hai trong gia tộc, mọi chuyện đều do hai người bọn họ định đoạt, cho dù là đại sự như di chuyển gia tộc cũng không ai phản đối.
Chủ yếu vẫn là Lưu gia không lớn, cộng thêm nô bộc cũng chỉ mới hơn trăm miệng người.
Trước kia Lưu Thành là cường giả đứng đầu Lưu gia, có đại sự gì cũng do hắn quyết định, cho nên chuyện Lưu gia di chuyển này cũng rất thuận lợi.
Chỉ chốc lát sau, tông chủ Thiên Thánh tông đã mang theo ba người Phương Vô Nhai đi tới đỉnh núi Vô Danh, cũng nhìn thấy mấy người Lưu Thành.
- Tông chủ, ngài cũng tới rồi.
Lưu Thành vội vàng nói với tông chủ Thiên Thánh tông.
Tuy rằng hắn có thể lập tức phải rời khỏi Thiên Thánh tông, nhưng vẫn còn có chút sợ hãi đối với tông chủ Thiên Thánh tông.
- Đúng vậy, trưởng lão Lưu Thành.
Trên mặt tông chủ Thiên Thánh tông cũng lộ ra một nụ cười thân thiết.
- Lưu trưởng lão.
Đúng lúc này, bóng người Vương Đằng từ trong nhà gỗ đi ra, ở phía sau hắn còn có Phương Húc và Phương Đức.
- Sư tôn, đại sư huynh, Phương Đức gia gia.
- Vương tông chủ!
- Vương trưởng lão.
Mấy người Phương Vô Nhai cũng vội vàng cung kính hành lễ nói.
- Khục… Vô Nhai, Từ Vi, vị này chính là tông chủ của Thái Sơ Thần Tông.
Phương Vô Nhai:
- …
Từ Vi:
- …
Cao Triều:
- …
…
- Bản tọa còn muốn ở lại đây mấy ngày, ngươi an bài chỗ ở cho một đoàn người Lưu gia một chút.
- Vâng, Vương tông chủ.
Tông chủ Thiên Thánh tông vội cung kính trả lời.
…
Thái Sơ Thần Tông.
Một loạt bóng người vạm vỡ bận rộn trên ngọn núi, từng tòa lâu đài tinh xảo xuất hiện trên đỉnh núi.
- Không tệ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc không đến nửa tháng là có thể xây xong toàn bộ.
Sở Chiếu nhìn tất cả những chuyện này, trong lòng lẩm bẩm nói.
Những công tượng mà hắn tìm đến không phải là người bình thường mà là người tu luyện.
Tuy tu vi của bọn họ không cao, nhưng đều là hảo thủ trong công tượng, chuyên tu luyện võ học đặc biệt, chuyên tu luyện công pháp hỗ trợ xây công tượng.
- Cũng không biết đại hội Thiên kiêu thế nào rồi, trở về xem một chút rồi nói, thuận tiện lại tìm một nhóm công tượng đến vậy.
Sở Chiếu rời khỏi Thái Sơ Thần Tông, bay về phía Vương thành.
…
Sau khi Sở Chiếu trở lại phủ của mình, phân phó với lão quản gia một tiếng, sau đó lập chạy về hướng hoàng cung.
Lúc này, Sở Hùng đang ngồi ngay ngắn trên hoàng vị, vẻ mặt lộ ra một tia mệt mỏi.
- Phụ hoàng, nhi thần đến đây bái kiến.
- Vào đi.
- Vâng.
Sở Chiếu từ bên ngoài đi vào.
- Có chuyện gì?
Trong giọng nói của Sở Hùng mang theo một tia mệt mỏi hỏi.
- Phụ hoàng, không biết chuyện đại hội thiên kiêu đã xử lý như thế nào rồi?
Sở Chiếu hỏi.
- Tin tức đã truyền xuống, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian mới được.
- Cảm ơn phụ hoàng.
Nghe được câu nói này của Sở Hùng, trong lòng Sở Chiếu cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tuy đại hội thiên kiêu còn cần một chút thời gian, nhưng đây cũng là chuyện rất bình thường, những thiên tài quận thành cách rất xa kia, muốn đến Vương Thành, cần mười ngày nửa tháng cũng là chuyện rất bình thường.
- Phụ hoàng, ta có...
- Đại ca của ngươi...
- Phụ hoàng, ngài nói trước.
- Đại ca của ngươi đã trở về rồi.
- A…
Sở Chiếu chỉ khẽ gật đầu.
Thật ra Sở Chiếu cũng không quá để ý đến đại ca Sở Hạo của hắn, cho dù hơn nửa năm trước khi hắn vừa trở về Vương Thành cũng không để Sở Hạo vào trong lòng.
Nhưng bây giờ đại ca của hắn lại xuất hiện, có một số việc hắn có thể tính toán một chút.
Chuyện ám sát quận Thanh Lâm lần đó hắn đã biết một chút chân tướng, cũng là đại ca hắn đã phái người đến gây ra, chỉ là sau đêm đại chiến ở hoàng cung, Sở Hạo và một số thuộc hạ của hắn đã biến mất không thấy đâu, làm cho Sở Chiếu căn bản là không có cơ hội báo thù.
Tuy Sở Hạo là đại ca của hắn, trong cơ thể hai người đều chảy máu của Sở gia, nhưng quan hệ giữa hai người cũng không tốt.
Huống chi, chuyện đại ca hắn phái người đánh chết hắn, Sở Chiếu cũng không có khả năng xem như chưa từng xảy ra.
Hắn không thể làm được chuyện "Lấy ơn báo oán" như khí vận chi tử, bị trưởng lão gia tộc, thanh niên cùng thế hệ sử dụng các loại thủ đoạn âm hiểm, sau khi thu hoạch được cơ duyên, hắn còn chạy về giúp đỡ.
Có cô gái xinh đẹp muốn giết hắn thì nhất định phải làm liếm...
Trên thực tế, trong hoàng thất, quan hệ của đa số hoàng tử và hoàng nữ cũng không quá tốt, cho dù có dã tâm hay không thì ở trong mắt những người khác cũng có thể là cái đinh trong mắt, chỉ cần có cơ hội thích hợp sẽ giúp hắn diệt trừ, huyết mạch thân tình trước mặt quyền lực ngập trời, tài nguyên còn có tác dụng hay không.
Cũng giống như vậy, ở trong các gia tộc và thế lực cường đại kia, tình hình cũng không khác mấy.
- Ta đã gặp đại ca của ngươi, đồng thời trở về cùng với hắn còn có cường giả tám đại gia tộc của Hoàng triều Đại Chu.
Giọng nói của Sở Hùng vừa mừng vừa lo.