sNhưng sau khi nói xong câu đó, ánh mắt của Sở Hùng lại chăm chú nhìn Sở Chiếu phía dưới.
- Hả? Hoàng triều Đại Chu, tám đại gia tộc?
Nghe những lời này, trong lòng Sở Chiếu cũng có chút giật mình, hắn không ngờ rằng, nửa năm không gặp mà đại ca hắn lại có thể tạo quan hệ được với tám đại gia tộc của Hoàng triều Đại Chu.
Nhưng trong lòng Sở Chiếu cũng chỉ là có chút giật mình mà thôi, trước kia hắn nhìn thấy tám đại gia tộc Hoàng triều Đại Chu là một tòa quái vật khổng lồ cao không thể chạm vào.
Nhưng bây giờ, thế lực của Hoàng triều Đại Chu chỉ là một thế lực cường đại mà thôi.
Mặc dù bây giờ hắn còn chưa phải là đối thủ của mấy thế lực đó, nhưng sau lưng hắn lại có người, đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư tỷ, tiền bối Âm Hư... Bọn họ có ai mà không có thực lực cường đại, có thể chiến đấu với cường giả Hoàng cảnh, càng không cần phải nói đến sự tồn tại như sư thúc và sư tôn.
Cho nên, cho dù Sở Hạo có cấu kết với tám đại gia tộc của Hoàng triều Đại Chu thì Sở Chiếu cũng không lo lắng chút nào.
Mà khi Sở Hùng ngồi ngay ngắn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Sở Chiếu thì trong lòng hắn càng khẳng định hơn suy đoán của mình.
Từ lần trước, khi Sở Chiếu bại lộ tu vi trước mặt hắn thì trong lòng hắn đã có một tia suy đoán.
- Người của Hoàng triều Đại Chu đến Vương triều Đại Càn, có thể là vì thiên kiếp mấy ngày trước.
Sở Hùng chậm rãi nói.
Sở Chiếu nghe vậy, nhìn chăm chú vào phụ hoàng của mình một chút, mở miệng nói:
- Ta đã biết, phụ hoàng.
Tiếp đó, hai cha con lại trò chuyện với nhau một chút.
Đợi sau khi Sở Chiếu rời khỏi, trong mắt Sở Hùng vẫn còn mang theo sự chấn động và hưng phấn khó có thể che giấu.
- Cơ hội Sở gia ta tới rồi!
…
Trong phủ của Đại hoàng tử.
- Các vị tiền bối, nếu như có chuyện gì thì cứ việc phân phó vãn bối, tuy vãn bối thực lực thấp hơn các vị tiền bối, nhưng một số chuyện nhỏ vãn bối nhỏ vẫn có thể làm thay.
Sở Hạo nịnh nọt nói.
- Tốt, ngươi không có chuyện gì ở đây, đi ra ngoài trước đi.
Một nam tử trung niên tùy ý phất tay nói.
- Được rồi, các vị tiền bối, vãn bối sẽ không quấy rầy các ngươi nữa.
Trên mặt Sở Hạo vẫn mang theo nụ cười nịnh nọt.
Trên mặt Sở Hạo mang nụ cười, cung kính lui ra khỏi biệt viện này.
Tuy đây là phủ đệ của hắn, nhưng hiện tại người làm chủ lại là mấy vị tiền bối này.
Một màn vừa rồi kia, tuy làm cho trong lòng của hắn không vui, nhưng hắn vẫn phải nhịn.
Bất luận là thân phận, địa vị hay là thực lực, hắn cũng không bằng những người đó.
Hắn không biết tại sao người của tám đại gia tộc này lại muốn tới Vương triều Đại Càn, nhưng hắn biết đây là một cơ hội của hắn, chỉ cần hắn có thể nắm chắc thì sẽ có cơ hội nắm quyền ở Vương triều Đại Càn.
Nhận một chút uỷ khuất cũng không tính là gì, chỉ cần có thể nịnh nọt đám tiền bối này, vậy hắn cũng coi như là người có chỗ dựa.
Rất nhanh, Sở Hạo đã trở về phòng của mình, Phúc Bá cũng đã ở trong phòng chờ hắn.
- Đại hoàng tử, tiền bối đã an bài tất cả sao?
- Ừm.
Sở Hạo gật đầu, phân phó với Phúc Bá:
- Ngươi đi điều tra một chút, xem thử trong khoảng thời gian chúng ta rời khỏi, Vương triều Đại Càn có đại sự gì không?
Hắn có cảm giác, Vương triều Đại Càn chắc chắn xảy ra chuyện gì đó mà hắn không biết, nếu không thì cường giả của tám đại gia tộc sẽ không đi đến Vương triều Đại Càn.
- Vâng, đại hoàng tử, lão nô đi làm việc ngay.
Nhìn bóng người của Phúc Bá biến mất, trong mắt Sở Hạo lóe lên một tia lạnh lẽo:
- Sở Chiếu, bây giờ ngươi lấy cái gì mà đấu với ta! Còn có Sở Võ...
Trong biệt viện, người của tám đại gia tộc tập hợp một chỗ, đồng thời bố trí một số trận pháp ngăn cách dò xét xung quanh.
- Chu tiền bối, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?
Một người trung niên lên tiếng hỏi.
- Chuyện này cũng không vội, chắc chắn ba thế lực của Võ Đấu Trường, Trân Bảo các, Thiên Cơ lâu đều đang tìm kiếm tung tích của vị tiền bối kia, chúng ta chỉ cần chờ đợi là đủ.
Lão giả Chu gia sờ sờ chòm râu hoa râm nói ra.
- Chu tiền bối, nếu để cho ba đại thế lực kia phát hiện tung tích của vị tiền bối đó, thì chửng phải chúng ta sẽ không có cơ hội sao.
Lại một người đàn ông trung niên nói.
- À, tóc cắt ngang trán, ngươi cho rằng dựa vào thực lực của mấy nhà chúng ta, vị tiền bối kia có thể để ý à.
Lại một nam tử trung niên cười lạnh một tiếng nói ra.
- Lâm Kiệt, ngươi muốn gì?
- Ta nói chính là sự thật, vị tiền bối Thánh cảnh kia không thể để ý đến mấy nhà thế lực của chúng ta đâu.
- Không thử một chút làm sao ngươi biết không được?
- Nghe nói Công Tôn gia và Hạ gia đều là đến một vị cường giả Đế cảnh, Võ Đấu Trường ở thành Tần Võ cũng có một vị phó chủ sự và mấy vị trưởng lão, ngươi cảm thấy chúng ta có tư cách đó sao?
- Ngươi...
- Được rồi, tất cả đều đừng ồn ào nữa, Lâm Kiệt nói rất đúng, mục đích của mấy người chúng ta đến Vương triều Đại Càn cũng chỉ là xem xét tình huống, nếu như có cơ hội thì càng tốt, nếu như không có thì cũng không tổn thất cái gì.
Lão giả Chu gia chậm rãi sờ vào chòm râu nói.
- Cái kia... Thật khó nói chúng ta cứ như vậy chờ đợi?
- Có thể để tiểu gia hỏa kia tìm hiểu tin tức cho chúng ta, đương nhiên, chính chúng ta cũng có thể đi ra bên ngoài tìm kiếm một chút manh mối.
- Ừm, chuyện này ngược lại có thể.
- Chư vị tiền bối, để ta đi tìm kiếm manh mối đi.
Đúng lúc này, một thanh niên hơn ba mươi tuổi lên tiếng nói.
- Há, là tiểu tử Lãnh gia, nếu ngươi đã nguyện ý đi, vậy thì để ngươi đi đi.
Lão giả Chu gia nhìn Lãnh Ngạn không thèm để ý nói.
Lần này, trong nhóm người bọn họ, chỉ có hắn là có thân phận, thực lực và tu vi cao nhất, có tu vi Vương cảnh đỉnh phong, trong đó còn có mấy vị cường giả Vương cảnh sơ kỳ, trung kỳ, còn lại đều là tu vi Thiên Võ cảnh giống như Lãnh Ngạn.
- Vâng, Chu tiền bối.
Trong giọng nói của Lãnh Ngạn có chút kích động.
Mà ở trong đám người này, vẫn có một người đang lạnh lùng nhìn tất cả những điều này:
- Lãnh Ngạn, rốt cuộc ngươi vẫn không nhịn được à?