Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 405 - Chương 405. Kỳ Thật, Có Lúc Ta Lại Cảm Thấy Hy Vọng Hắn Đã Chết

Chương 405. Kỳ Thật, Có Lúc Ta Lại Cảm Thấy Hy Vọng Hắn Đã Chết Chương 405. Kỳ Thật, Có Lúc Ta Lại Cảm Thấy Hy Vọng Hắn Đã Chết

- Tử Nhân, rất nhanh ta đã có thể nhìn thấy ngươi rồi, không biết bây giờ ngươi thế nào?

Trong mắt Lãnh Ngạn lóe lên sự kích động.

Hắn chờ đợi ngày này đã chờ rất lâu rồi, hiện tại rốt cục hắn đã trở về.

Nhìn lên bầu trời phía xa, ánh mắt Lãnh Ngạn hiện lên vẻ nhớ lại.

Lãnh gia, một trong tám đại gia tộc đỉnh tiêm của Hoàng triều Đại Chu, là một trong những gia tộc có truyền thừa lâu đời, thực lực cường đại, trong cơ thể càng là chảy một tia huyết mạch Thượng Cổ.

Ở trong tám đại gia tộc, nhân số của Lãnh gia là ít nhất, nhưng thực lực cũng tuyệt đối không thể khinh thường, có thể đứng vào top năm vị trí đầu.

Hơn nữa, trong mối quan hệ giữa các đại gia tộc có nhiều rắc rối phức tạp, thường có quan hệ thông gia, cho dù là Hoàng tộc Chu gia của Hoàng triều Đại Chu cũng không ngoại lệ.

Lãnh Ngạn là con trai thứ tư của tộc trưởng Lãnh gia, đồng thời cũng là đứa con nhỏ nhất của tộc trưởng Lãnh gia, từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú hơn người, huyết mạch trong cơ thể cũng cực kỳ nồng đậm, có thể xưng là nhân vật thiên tài hiếm thấy trong ngàn năm qua.

Là thiên chi kiêu tử của Lãnh gia, lại là con trai nhỏ nhất của tộc trưởng, trong gia tộc đương nhiên rất được sủng ái, thân phận địa vị cũng khác biệt với những người khác, có thể thường xuyên đi theo lão tổ Lãnh gia tu luyện.

Hưởng thụ tất cả những điều này, đồng thời có một số việc cũng đã định trước.

Mặc dù thực lực của Lãnh gia rất cường đại, trong tám đại gia tộc cũng có thể xếp vào trước năm, nhưng muốn đảm bảo gia tộc phát triển lâu dài thì nhất định phải kết thông gia với một trong tám đại gia tộc, Diêu gia cũng là một trong những minh hữu của Lãnh gia.

Sau đó, dưới sự ngầm thừa nhận của lão tổ hai nhà, Lãnh Ngạn có một vị hôn thê, chính là Thất tiểu thư Diêu gia Diêu Thần Hi.

Nhưng sau khi Lãnh Ngạn biết tin này thì hắn lại rất không nguyện ý, hắn thấy, thê tử tương lai của hắn phải là người hắn thích mới đúng, sao có thể không thông qua sự đồng ý của hắn mà đã tự định cho hắn một vị hôn thê được.

Là thiên chi kiêu tử của Lãnh gia, Lãnh Ngạn có ngạo khí của chính mình, hắn cảm thấy chuyện này cần phải do chính mình làm chủ.

Sau đó, hắn chạy đi tìm phụ thân, tìm lão tổ, nhưng kết quả vẫn là không thay đổi, cửa hôn sự này cứ quyết định như vậy đi.

Mặc dù Lãnh Ngạn cực kỳ không tình nguyện, nhưng hắn lại không thể thay đổi được những điều này.

Đương nhiên, hắn không muốn kết hôn không phải là bởi vì Thất tiểu thư Diêu gia Diêu Thần không xứng với hắn, mà là hắn không muốn hôn nhân của hắn do những người khác an bài.

Trên thực tế, bất luận là thân phận, bối cảnh, hay là thiên phú tu luyện, thất tiểu thư Diêu Thần Hi đều không kém hắn bao nhiêu.

Cuối cùng cũng nhờ một lần tình cờ, Lãnh Ngạn rời khỏi Hoàng thành Đại Chu, đi tới một vương triều nhỏ, đi mãi cho đến khi gặp được nàng...

- Tử Nhân, chờ ta trở lại, chờ ngày ta trở lại, ta sẽ nhận mẹ con các nàng về nhà!

- A Ngạn, ta và Tiểu Quân sẽ một mực chờ ngươi trở về...

Lãnh Ngạn vĩnh viễn không quên được đôi mắt ôn nhu như nước trong ký ức của mình, hắn cũng tin tưởng, Tử Nhân sẽ luôn chờ đợi hắn, dù thời gian đã trôi qua mười năm.

- Sắp rồi, Tử Nhân, ta rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy nàng rồi, có thể đón mẹ con nàng về nhà!

Thành Hắc Thạch.

Đây là một thành nhỏ ở một nơi hẻo lánh, cường giả mạnh nhất trong thành cũng chỉ mới là Chân Nguyên cảnh, người tu luyện không nhiều, đã số cũng chỉ là người bình thường.

Ngoài thành, trên một ngọn núi hoang, trước một đống đất nhỏ, một thiếu niên mặc áo đen đang yên lặng đứng ở đó, không nhúc nhích nhìn đống đất nhỏ trước mặt.

Cỏ xanh cũng không lớn, trước đống đất nhỏ còn có một tấm bia đá đứng thẳng, phía trên chỉ khắc mấy chữ rất đơn giản:

- Mẫu Vương Tử Nhân chi mộ, nhi tử Lãnh Thiên Quân, nữ tử Lãnh Huyên Huyên.

Một cơn gió mát thổi qua góc áo thiếu niên, trong mắt Lãnh Thiên Quân hiện lên một tia thâm thúy.

- Tiểu Quân, con phải lớn nhanh lên một chút.

- Tiểu Quân, đây là muội muội của con, sau này con sẽ có muội muội.

- Oa, mẹ ơi, ca ca khi dễ con.

- Tiểu Quân, không được khi dễ muội muội của con, con là ca ca, phải bảo vệ muội muội của con, hiểu không?

- Mẹ ơi, dáng vẻ của cha ra sao? Hắn từ đâu trở về đón chúng ta vậy?

- Cha của các con là một người rất ôn hòa... Chờ hai con lớn lên chút, cha của các con sẽ trở lại đón chúng ta.

- Con biết rồi, mẹ, con và muội muội nhất định sẽ lớn thật nhanh.

- Mẹ, khi nào cha trở về đón chúng ta vậy?

- Phụ thân của các ngươi có việc đang bận, chờ hắn làm xong thì sẽ trở lại, hai người các ngươi phải ngoan ngoãn.

- Khụ khụ. Tiểu Quân. Sau này, ta không ở đây nên ngươi phải chiếu cố kỹ lưỡng từng con Huyên. Phụ thân các ngươi chắc chắn không mấy chốc nữa sẽ trở lại đón các ngươi.

- Tiểu Quân, sau này con phải chiếu cố muội muội thật tốt!

Bầu trời dần đen lại, thiếu niên mặc áo đen vẫn như cũ lẳng lặng đứng ở đó.

- Mẫu thân, khi ta còn nhỏ, người vẫn luôn nói với ta và muội muội răng, chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ trở về đón chúng ta, đáng tiếc cho tới bây giờ, hắn vẫn không xuất hiện.

- Khi người còn sống, hắn chưa từng xuất hiện, vào thời điểm cuối cùng của người, hắn chưa từng xuất hiện, vào lúc ta và muội muội cần hắn, hắn chưa từng xuất hiện, lúc muội muội bỏ mình, hắn vẫn chưa từng xuất hiện...

- Mẹ, có thể nói cho ta biết hắn… Có phải đã chết hay không?

Giờ khắc này, một luồng sát khí khủng bố mạnh mẽ đến cực hạn từ trên người Lãnh Thiên Quân bộc phát ra.

Giây phút này, núi rừng yên tĩnh, gió cũng ngừng thổi.

- Thật ra, có khi ta lại hy vọng hắn đã chết, như vậy... Được rồi, hắn còn sống hay không cũng đã không còn quan hệ với một nhà chúng ta, ở một khắc muội muội bỏ mình, ta đã nói với chính mình, đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn, cho dù hắn có nỗi khổ tâm của riêng mình, có lý do của mình...

Bình Luận (0)
Comment