Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 406 - Chương 406. Không Ra Thần Cảnh, Ai Có Thể Làm Tổn Thương Hắn? (1)

Chương 406. Không Ra Thần Cảnh, Ai Có Thể Làm Tổn Thương Hắn? (1) Chương 406. Không Ra Thần Cảnh, Ai Có Thể Làm Tổn Thương Hắn? (1)

- Mẹ, hiện tại ta đang sống rất tốt, cũng bái một vị sư tôn, sư tôn nói, thế giới này có một chỗ thần kỳ, đó là nơi linh hồn quy túc... Ta nhất định sẽ tìm ra linh hồn của người và muội muội, để cho các người sống lại...

Thiếu niên chìm vào màn đêm, dần dần biến mất không thấy đâu nữa, chỉ để lại ở lại đống đất nhỏ và tấm bia đá.

Có lẽ hắn cái gì cũng hiểu, chỉ là hắn nguyện ý tin tưởng hy vọng duy nhất kia.

- Đại nhân, chính là chỗ này.

Lý Thụy dẫn theo một đám người, nhíu mày nhìn về phương hướng Thái Sơ Thần Tông.

Nơi đó có 36 ngọn núi, trên ngọn núi có một đám người đang bận rộn, xây dựng đình đài lầu các, cung điện, phòng ốc...

Mấy ngàn dặm xung quanh còn bị trận pháp bao phủ, quan trọng nhất là hắn còn loáng thoáng cảm nhận được khí tức của cường giả.

Nhất là tấm bia đá cao lớn kia, hắn nhìn ra được chỗ bất phàm trong đó.

Khi một đám người Lý Thụy ở Võ Đấu Trường đến thì Vương Vô Địch đã phát hiện đám người này, có điều hắn lại không làm bất kỳ động tác nào, bằng vào những người này còn không vào được phạm vi Thái Sơ Thần Tông.

Cho dù đại trận hộ tông Bát Hoàng Vô Cực không có hắn chủ trì, không phát huy toàn bộ uy lực thì cũng không phải một cường giả Đế cảnh có thê xông vào.

Lý Thụy nhìn bốn chữ to lớn có chữ khắc trên bia đá trước Thái Sơ Thần Tông một lúc lâu, ánh mắt hơi lóe lên, hỏi một người sau lưng:

- Bàng Quang, ngươi biết chuyện về Thái Sơ Thần Tông này không?

- Hồi Lý đại nhân, thuộc hạ cũng không rõ ràng, thế lực tam lưu trở lên của Vương triều Đại Càn, thuộc hạ trên cơ bản đều biết, nhưng Thái Sơ Thần Tông này lại không có bất kỳ ghi chép gì, có thể là thế lực mới xuất hiện gần đây.

Một người trung niên sau lưng Lý Thụy cung kính trả lời.

- Ra là vậy à?

- Lý đại nhân, có muốn thuộc hạ sai người đi dò hỏi lai lịch của Thái Sơ Thần Tông này hay không?

- Không cần phiền phức như thế, ngươi tự mình đi qua xem tình huống một chút rồi sẽ biết thôi.

Lý Thụy nói.

- Vâng, Lý đại nhân.

Bóng người Bàng Quang khẽ động, bay về phía Thái Sơ Thần Tông, không đầy một lát sau, thân hình của hắn đã xuyên qua một tầng bình chướng vô hình, xuất hiện ở trong một mảnh mê vụ.

Xung quanh là một mảnh trắng xoá, lực lượng tinh thần của hắn lại không thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, ánh mắt cũng chỉ có thể nhìn rõ cảnh vật trong bán kính ba mét xung quanh.

Hắn tiếp tục thử bay lên phía trước, thế nhưng bay một hồi lâu, trước mắt hắn vẫn là một mảnh trắng xoá.

- Nơi này có người không, ta là chủ sự Võ Đấu Trường của Vương triều Đại Càn...

Âm thanh vang vọng bên tai, nhưng xung quanh không có âm thanh nào khác truyền đến.

Hắn cảm thấy đã qua rất lâu, giờ khắc này trong lòng Bàng Quang có chút hoảng sợ.

Hắn vốn là một vị phó chủ sự của Võ Đấu Trường ở Vương Thành Đại Càn, sau khi Chân Đỉnh mất thì hắn được bổ nhiệm làm tổng chủ sự ở Vương triều Đại Càn.

Ngay từ lúc đầu, hắn đã lo lắng sợ hãi một thời gian, nhưng sau khi nhìn thấy không có chuyện gì xảy ra thì trong lòng hắn cũng thả lỏng không ít.

Trong thời gian sau đó, hắn cũng nhận được các loại chỗ tốt do chức vụ Tổng chủ sự này mang đến, nào nghĩ tới, chỉ mới nửa năm mà Vương triều Đại Càn lại xảy ra một chuyện lớn, lại có người độ kiếp thành Thánh.

Chuyện này cũng không có gì, tuy đưa đến Võ Đấu Trường cao tầng chú ý, nhưng chỉ cần hắn biết nịnh bợ, nịnh bợ tốt cũng chưa chắc không phải là một cơ hội một bước lên trời.

Dù sao thì có thể lưu lại ấn tượng trong lòng cao tầng chính là thật sự tốt.

Nhưng nhìn thấy tình hình hiện tại, chỉ sợ Thái Sơ Thần Tông này có chút không tầm thường, lấy thực lực Thiên Võ cảnh hậu kỳ của hắn mà lại bị trận pháp này vây nhốt, mà quan trọng nhất là hắn cảm thấy đã trải qua rất lâu.

- Không cần lo lắng, nhất định Lý đại nhân sẽ tới cứu ta. Nhưng sao mấy người Lý đại nhân còn chưa tới cứu ta.

Theo thời gian trôi qua, tâm trí của Bàng Quang càng ngày càng hoảng hốt.

Trước đây, hắn luôn cảm thấy mình trở thành một thành viên của Võ Đấu Trường là một chuyện đáng kiêu ngạo, nhất là thân phận người chủ sự một phương của hắn, càng là một chuyện đáng kiêu ngạo, nhưng hiện tại, trong đáy lòng của hắn lại bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác thân phận này là một nghề nghiệp rất nguy hiểm.

Trước kia Chân Đỉnh là chủ sự, nhưng sau khi hắn chết đi và bây giờ hắn trở thành chủ sự mới, lại bị lệnh phải tiến vào nơi quỷ dị này...

Mà lúc này, ở bên ngoài lại chỉ mới trôi qua mấy phút, một đám người Lý Thụy nhìn về phương hướng của Thái Sở Thần Tông, sau đó dừng lại, bắt đầu đi vòng tròn.

- Khốn trận à, có thể vây khốn một vị Thiên Võ cảnh hậu kỳ, xem ra trận pháp này chí ít cũng là trận pháp Thiên giai trở lên.

Trong miệng Lý Thụy tự lẩm bẩm.

- Mạc Kỳ, ngươi đi mang Bàng Quang ra đây.

- Vâng, chủ sự đại nhân.

Một nam tử lạnh lùng khẽ động thân thể, bay về phía vị trí của Bàng Quang.

- Đây là Yêu tộc, sao nơi này có thể có nhiều Yêu tộc như vậy.

Mới vừa tiến vào trận pháp, Mạc Kỳ lại phát hiện mình đã bị Yêu tộc vây quanh, xung quanh tràn ngập yêu khí, nhìn không thấy cuối cùng.

- Rống...

Từng con Yêu thú không sợ chết lao về phía hắn.

- Liệt Thiên Trảm!

- Hôi Tẫn Chưởng!

- Ầm...

Từng đạo công kích mạnh mẽ đánh ra, từng con Yêu thú bị tiêu diệt, nhưng những Yêu thú xung quanh hắn vẫn không hề bị giảm bớt chút nào.

- Chủ sự đại nhân, cái này...

Ở bên ngoài trận pháp, một đám người Lý Thụy nhìn thấy vậy cũng trợn mắt há miệng.

Bọn họ nhìn thấy Mạc Kỳ vừa tiến vào trận pháp lại đột nhiên hoa tay múa chân tại chỗ, đồng thời còn lấy vũ khí ra chém giết lung tung, mà hắn chỉ cách vị trí của Bàng Quang không đến 100m, nhưng thật giống như không phát hiện đối phương.

Lúc này, vẻ mặt Lý Thụy cũng trở nên nghiêm túc.

Phải biết rằng Mạc Kỳ chỉ vừa mới tiến vào trận pháp, mà hắn lại còn là một vị Vương cảnh đỉnh phong.

Chỉ có điều, một vị cường giả như vậy lại bị trận pháp này dễ dàng khốn trụ.

Bình Luận (0)
Comment