Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 407 - Chương 407. Không Ra Thần Cảnh, Ai Có Thể Làm Tổn Thương Hắn? (2)

Chương 407. Không Ra Thần Cảnh, Ai Có Thể Làm Tổn Thương Hắn? (2) Chương 407. Không Ra Thần Cảnh, Ai Có Thể Làm Tổn Thương Hắn? (2)

Trong lúc nhất thời, trong đầu Lý Thụy lóe lên rất nhiều suy nghĩ.

- Có lẽ nơi này có liên quan đến vị Thành Thánh kia...

Cũng chỉ có loại tồn tại cường đại này mới có thể bố trí ra loại trận pháp này, cùng xuất ra bi đá như thế.

Hắn không tin, ở một tiểu vương triều như Vương triều Đại Càn này còn có thể có vị thứ hai như thế.

Trong lòng đã xác định, Lý Thụy đầu tiên là truyền tin cho ba vị trường chủ kia, ngay sau đó cung kính hành lễ một cái về hướng Thái Sơ Thần Tông, âm thanh trùng điệp truyền ra:

- Vãn bối là Lý Thụy của Võ Đấu Trường, bái kiến tiền bối.

Còn về việc tiếp tục phái người đi dò xét thì đã không cần thiết nữa.

Tuy lần này hắn đi cùng ba vị trường chủ Hoàng cảnh, nhưng bốn người bọn họ đã tách ra hành động, cường giả đứng sau lưng hắn chính là Mạc Kỳ, nếu là dò xét cũng chỉ có thể là hắn tự mình ra tay.

Nhưng chuyện này hoàn toàn không cần thiết!

Thông qua thăm dò của Bàng Quang và Mạc Kỳ, hắn đã rất khẳng định nơi này tuyệt đối không đơn giản.

Bây giờ chỉ cần chờ ba trường chủ đến là đủ.

Trong Thái Sơ Thần Tông, trên đỉnh cao nhất, Vương Vô Địch yên lặng nhìn tất cả những điều này.

- Thánh cảnh? La Thiên Hùng? Ba vị trường chủ Võ Đấu Trường, Mã Đức...

Trước đó không lâu, Giang Quân đã gửi tin nhắn cho hắn, báo cáo mọi chuyện.

- Không ngờ lần này Võ Đấu Trường lại có nhiều người đến như vậy, có lẽ Trân Bảo các, Thiên Cơ lâu, Huyết Sát điện cũng có người đến sao?

Trong mắt Vương Vô Địch hiện lên một tia thâm thúy, sâu giống như không thấy đáy.

- Lần này vừa vặn có thể nhìn xem Thánh cảnh mạnh đến mức nào, thuận tiện đánh ra danh khí Thái Sơ Thần Tông.

Trong mắt hắn lóe lên vẻ không hiểu.

Chân mày Vương Đằng ở Thiên Thánh tông khẽ nhíu lại, sau đó lại lập tức giãn ra.

Hắn cũng đã biết về chuyện xảy ra ở phân thân Vương Vô Địch.

Hắn và phân thân tâm ý tương thông, hắn cũng đã rõ ràng đối với suy nghĩ của phân thân.

Nếu hắn muốn sống một lòng cầu vững, vậy thì phân thân của hắn càng ưa thích trực tiếp hơn.

Cũng không phải là nói phân thân sinh ra dị tâm, chỉ là tính cách của hai người có chút khác biệt mà thôi.

Hắn vẫn là hắn, phân thân cũng là hắn!

Chỉ là tính cách của hắn càng ưa thích vững vàng một chút, áp chế những tính cách khác, mà phân thân thì kế thừa bộ phận tính cách đã bị áp chế lại của hắn.

- Được rồi, theo hắn đi, có lẽ càng trực tiếp hơn cũng tốt.

Vương Đằng không lo lắng cho an nguy của Vương Vô Địch.

Có đại trận hộ tông, cùng với các loại thủ đoạn khác, không có Thần cảnh thì người nào có thể thương tổn được hắn.

Cho dù thật sự có Thần cảnh ra tay thì cũng đủ để kiên trì đến khi Vương Đằng chạy về.

Nhưng mà hắn cũng xác thực cần phải tăng tốc độ.

- Phương Húc, truyền cho nhị sư đệ của ngươi một tin tức, bảo hắn làm chuyện kia nhanh hơn một chút.

- Vâng, sư tôn.

Quảng trường quận Thiên Lĩnh.

Ngô Hoành và thành chủ An Thiên Mệnh cũng xếp hàng ngồi xuống, ở trước mặt bọn họ, vô số thiếu nam thiếu nữ được duy trì dưới Thành Vệ Quân, ngay ngắn trật tự và chờ khảo nghiệm thiên phú tu luyện.

Khi biết nguyên nhân Ngô gia muốn rời khỏi, thành chủ An Thiên Mệnh đã tự mình đi một chuyến thăm hỏi nguyên do của Ngô gia.

Đối với việc thành chủ An Thiên Mệnh đến thì Ngô Vệ Quốc và Ngô Hoành cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn.

Hai người Ngô Vệ Quốc và An Thiên Mệnh đã có chút giao tình, trước kia Ngô gia cũng là một người của trận doanh phủ Thành Chủ, nhưng trước đó Ngô Hoành xảy ra chuyện cũng là do Thành Chủ phủ ra mặt nên mới bảo toàn tính mạng.

Lần này rời khỏi, Ngô Hoành cũng chuẩn bị xuất ra hai vị trí cho An gia.

Hơn nữa Ngô Hoành còn có nhiệm vụ thu nhận đệ tử, cũng cần Thành Chủ phủ trợ giúp.

Cho nên sau khi An Thiên Mệnh hiêu rõ một số chuyện thì mới có tình cảnh lúc này.

Chưa đầy nửa ngày trôi qua, một số thôn trấn nhỏ và thành trì nhỏ trong quận thành đã được thông báo, có một đại tông môn muốn thu nhận đệ tử ở quận thành, đó là một tông môn mạnh hơn Liệt Diễm tông, Vô Cực tông, Thành Chủ phủ. Nếu như thông qua khảo nghiệm thì sẽ có cơ hội bái nhập tông môn kia để tu luyện.

Vô số thiếu niên thiếu nữ mơ ước, trưởng bối mong con hơn người mang theo hài tử đi vào quận thành tham gia khảo nghiệm.

Mà một chút nơi xa hơn một chút, vẫn có người nhận được tin tức đang chạy đến.

Đương nhiên, hai đại cự đầu khác trong cảnh nội quận thành Thiên Lĩnh cũng đã nhận được tin tức này.

Liệt Diễm tông.

- Quận thành chiêu thu đệ tử là chuyện gì vậy? An gia muốn làm cái gì?

- Đại trưởng lão, nghe nói là một tông môn tên là Thái Sơ Thần Tông muốn thu nhận đệ tử, phủ Thành Chủ đang phối hợp để làm chuyện này.

Một nam tử trung niên trả lời.

- Có ai biết Thái Sơ Thần Tông này tông môn nào không?

Tông chủ của Liệt Diễm tông lạnh giọng hỏi.

Đáng tiếc, một đám trưởng lão của Liệt Diễm tông cũng chưa từng nghe nói qua Thái Sơ Thần Tông.

- Tông chủ, theo tin tức mà cửu trưởng lão bên quận thành truyền về, người đại biểu của Thái Sơ Thần Tông kia là đại thiếu gia Ngô Hoành của Ngô gia.

Nam tử trung niên lại mở miệng nói ra.

- Đại thiếu gia Ngô Hoành của Ngô gia?

Tông chủ của Liệt Diễm tông hơi nghi hoặc một chút lên tiếng.

- Tông chủ, Ngô Hoành kia đã từng là đệ tử hạch tâm của Liệt Diễm tông chúng ta, chỉ là ban đầu bị Đường Hùng phế đi tu vi, trục xuất khỏi Liệt Diễm tông.

- Là hắn à!

Sau khi nghe nhắc nhở lần này, không ít người đều nhớ tới Ngô Hoành là ai.

Tuy nhiên, khi nghe đến tên Đường Hùng này, trên mặt không ít trưởng lão Liệt Diễm tông đều lộ ra vẻ khó coi.

Đây là nỗi đau của Liệt Diễm tông bọn họ, chuyện lần đó đã khiến Liệt Diễm tông bọn họ tổn thất nặng nề, không chỉ tổn thất một vị đệ tử thiên tài mà ngay cả phó tông chủ và Thái Thượng trưởng lão cũng vẫn lạc một vị.

Trong chuyện lần đó, chỉ có An gia không có bất kỳ tổn thất nào.

- An gia đang muốn làm cái gì?

- Thái Sơ Thần Tông có thể có liên quan đến ba người thần bí lúc trước hay không, thậm chí Ngô Hoành kia cũng là một trong những người thần bí lúc trước?

Khi âm thanh này vừa dứt, trong đại điện đều trở nên yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment