- Ầm ầm!
Ma trảo cùng với tấm lụa xanh thẳm va vào nhau, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, một vệt sáng chói mắt chiếu sáng toàn bộ hư không, mười ngàn mét hình nấm khổng lồ phóng lên tận trời, hư không bị xé thành một vết nứt đen nhánh không thấy đáy.
- Ầm ầm!!!
Âm thanh trời đất sụp đổ truyền ra, dư âm khủng bố lan ra xung quanh làm cho sơn mạch hơn mười dặm xung quanh bị phá hủy hoàn toàn, trên đại địa còn xuất hiện một cái khe sâu không thấy đáy.
- Rống!
Ma ảnh lại phát ra một tiếng gầm lớn rung trời, quanh người bốc lên ma diễm cuồn cuộn, sau một khắc, ma diễm của ma ảnh như rắn dài bay múa, như thủy triều đánh về phía bóng người màu xanh thẳm.
Nhìn thấy ma diễm cuồn cuộn đánh tới, tam xoa thần kích của bóng người xanh thẳm múa, ngăn cản tất cả ma diễm mãnh liệt tới.
- Ầm! ầm!
Trong lúc nhất thời, trời đất tối đen, biển động núi rung.
Hai bóng dáng to lớn đánh nhau kịch liệt ở cùng một chỗ, năng lượng cường đại bao phủ tám mươi tám ngọn núi, thiên địa biến sắc, tinh hà đảo ngược.
Mà hai người ở trong cơn bão năng lượng khủng bố này đồng thời cũng động.
Mã Đức trong nháy mắt biến mất tại chỗ, sau đó lập tức xuất hiện bên cạnh Vương Vô Địch, hung hăng đánh ra một quyền, ánh quyền phá không, mang theo khí thế không gì địch nổi đánh về phía ngực Vương Vô Địch.
- Ầm!!!
Nhưng ngay khi đạo ánh quyền kia sắp đánh vào người Vương Vô Địch thì thân thể của Vương Vô Địch lại đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
- Ha ha, lão gia hỏa, ta đã nói từ sớm, so tốc độ thân pháp, ngươi còn không được!
Một tiếng cười khẽ vang lên.
Chỉ thấy bóng dáng Vương Vô Địch xuất hiện sau lưng Mã Đức, một bàn tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về phía ót của hắn.
- Hừ, còn muốn lấy ra chiêu này, lão phu muốn xem thử ngươi có thể kiên trì bao lâu với bí pháp này.
Mã Đức cũng không quay đầu lại, một quyền đánh về phía Vương Vô Địch sau lưng.
- Ầm!
Quyền chưởng va vào nhau bộc phát ra năng lượng khủng bố, bao phủ mọi thứ xung quanh.
Lần này, thân thể của hai người đều không lùi bước mà quyền đến thịt dây dưa cùng nhau.
- Rầm rầm rầm...
Thân ảnh của hai người đều nhanh đến mức cực hạn, mắt thường căn bản không nắm được động tác, chỉ có thể nghe được từng tiếng va chạm vang lên, năng lượng khủng bố đang phát tiết.
…
- Năng lượng dao động thật là khủng khiếp!
Lão giả Chu gia ngưng trọng nhìn về phía bên ngoài Vương Thành, ở bên cạnh hắn còn có mấy bóng người, đều là vẻ mặt ngưng trọng.
Không sợ bọn họ thân ở trong Vương Thành, cũng cảm nhận được năng lượng khủng bố từ xa kia.
- Chu huynh, ngươi cũng biết đây là có chuyện gì sao?
Một nam tử trung niên vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Trong nhóm người bọn họ, lấy thực lực của lão Chu là mạnh nhất, tinh thần lực cảm giác xa nhất, cho nên nam tử trung niên mới hỏi câu này.
- Hẳn là có cường giả đang chiến đấu.
Trong mắt Chu lão hiện lên một đạo tinh quang, mở miệng trầm trọng nói.
Trên thực tế, tuy thực lực của hắn mạnh hơn mấy người bên cạnh một chút, nhưng muốn điều tra ngọn nguồn năng lượng khủng bố kia vẫn còn xa xa không đủ tư cách.
Nhưng mà hắn lại có thể cảm nhận được một chút năng lượng khủng bố kia hẳn là chỉ là dư ba của hai vị cường giả tuyệt thế giao chiến phát ra.
Là cường giả Đế cảnh à? Hay là... Chu lão hơi trầm mặt một chút, có chút không dám suy nghĩ sâu xa.
Tuy người mạnh nhất trong vực Thiên Phong là Bán Thần, nhưng cường giả đó đối với hắn không khác gì là tồn tại trong truyền thuyết.
Mà cường giả Thánh cảnh, tuy rằng vẫn kém hơn Bán Thần, nhưng cũng là người đứng đầu trong vực Thiên Phong, càng không phải hắn có thể dễ dàng nhìn thấy.
Đừng nói là Thánh cảnh, cho dù là cường giả Đế cảnh thì số lần hắn nhìn thấy cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đây cũng là chuyện không có cách nào, Hoàng triều Đại Chu bọn họ vẫn chỉ là một Hoàng triều, so với Đế quốc thì còn kém rất nhiều.
- Chu huynh, chúng ta có nên đi xem tình huống hay không?
Nam tử trung niên hỏi.
Nghe thấy lời nói của nam tử trung niên, Chu lão đầu tiên là trầm ngâm một lát, sau đó mới gật đầu nói:
- Cũng được, nhưng chỉ cần mấy người chúng ta qua đó để xem xét là được rồi, mấy tên tiểu gia hỏa Thiên Võ cảnh kia tốt nhất nên ở lại đây đi.
- Ừm, như vậy cũng tốt.
Hoàng cung, vẻ mặt của Sở Hùng trở nên nghiêm túc:
- Phương hướng đó là...
…
- Đã chiến đấu rồi à? Xem ra phải trở về sớm rồi.
Vương Đằng hơi nhướng mày lên, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị.
Thông qua phân thân, hắn đã sớm nhìn thấy tất cả chuyện này, chỉ là không ngờ tên Mã Đức kia lại đột nhiên ra tay.
- Là nhìn thấy cái gì à?
Trong lòng Vương Đằng đã có một chút suy đoán, Mã Đức đột nhiên ra tay với phân thân của hắn thì chỉ có hai loại nguyên nhân, một là giữa hai người bọn họ có thù hận, hai chính là muốn cướp đoạt thứ gì đó từ trên người mình.
Hai người trước đó cũng không quen biết, cũng chưa từng gặp mặt, cho nên chắc chắn không thể có thù hận được, như vậy cũng chỉ có thể là một nguyên nhân khác, Mã Đức nhìn ra cái gì đó.
Vương Đằng chưa bao giờ tự phụ cho rằng thế giới này chỉ có hắn có thần thông thiên phú, những người khác thì không.
Có lẽ Mã Đức kia có thiên phú thần thông loại nhìn thấu đồ vật, nhìn ra món Thần Khí trên người Vương Vô Địch, làm cho hắn nổi lên lòng tham.
- Xem ra phiền phức sắp xảy ra rồi!
Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.
Hắn không biết Mã Đức có âm thầm truyền ra tin tức Thần Khí hay không, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Vương Đằng nghĩ sâu xa.
Không thể trông cậy vào sự ngu ngốc của kẻ thù, có lẽ lúc này cường giả Võ Đấu Trường đã đang trên đường chạy đến rồi.
Có điều dù nghĩ đến điều này thì trên mặt Vương Đằng vẫn rất bình tĩnh.
Mặc dù hắn không thích phiền phức, nhưng nó không đại biểu hắn sợ phiền phức.
Cho dù Võ Đấu Trường thật sự có cường giả đến thì thế nào, vừa vặn có thể bắt giữ những người đó lại, trong tay hắn còn có ba viên Nô Thần Đan.
Tất cả vẫn là lấy thực lực làm chủ!
- Sư tôn, người đều đã đến đông đủ.
Đúng lúc này, giọng nói của Phương Húc từ bên ngoài phòng truyền đến.
- Ừm, ta đã biết.