Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 417 - Chương 417. Thượng Phong (2)

Chương 417. Thượng Phong (2) Chương 417. Thượng Phong (2)

“Kẹt” một tiếng, cửa phòng mở ra, Vương Đằng từ trong phòng đi ra.

Nhìn thoáng qua mọi người chỉnh tề đứng ở trước mặt, Vương Đằng vung tay lên thu mọi người vào trong tiểu thế giới bên trong cơ thể, ngay cả mấy người Phương Húc, Hổ Nữu cũng không ngoại lệ.

Sau khi lưu lại ba con rối trên núi Vô Danh, bóng người Vương Đằng lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Hai bóng dáng chiến đấu trên không trung, năng lượng khủng bố lan ra xung quanh, chấn động các ngọn núi ung bị đá vụn bay loạn.

Bóng người xanh thẳm tay cầm tam xoa thần kích, toàn thân tản ra một khí thế sắc bén, phía sau sóng lớn ngập trời, ma ảnh thì ma diễm cuồn cuộn, cả người tràn ngập một hơi thở cuồng bạo, giống như muốn hủy thiên diệt địa.

Hai bóng người này va chạm vào nhau trên không trung, mỗi một lần bọn họ ra tay đều làm hư không chấn động, một đợt năng lượng gợn sóng liên tục đánh sâu vào không gian, làm cho không gian này đều vặn vẹo.

Mà ở trung tâm chiến trường, nơi hai cự ảnh khổng lồ va chạm vào nhau cũng có hai bóng dáng nhỏ bé đang giao chiến với nhau.

Mỗi một lần bọn họ ra tay, tuy rằng không chấn động lòng người như pháp tượng, nhưng mỗi một lần va chạm đều làm cho không gian xung quanh vỡ nát, hình thành một lỗ đen.

- Ầm!

Hai bóng người tách ra, đứng giữa không gian loạn lưu.

Vẻ mặt Mã Đức âm trầm nhìn người thanh niên đối diện, trong lòng càng là nghẹn đến cực hạn.

Trong khoảng thời gian ngắn, lão đã giao thủ mấy trăm hiệp với Vương Vô Địch, nhưng sau mấy trăm hiệp giao thủ này, lão không những không chiếm được chút tiện nghi nào mà còn luôn ở vào hạ phong.

Tốc độ thân pháp của đối phương nhanh hơn hắn một chút, hơn nữa các loại chiêu thức võ học không ít, uy lực vô cùng lớn, làm cho hắn chống đỡ mệt mỏi.

Theo lý mà nói, một vị cường giả Thánh cảnh trung kỳ như hắn ra tay đối phó với một cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ phải dễ như trở bàn tay mới đúng, nhưng tình huống hiện tại đã hoàn toàn trái ngược, trái lại là vị cường giả Thánh cảnh trung kỳ như hắn đang ở vào thế hạ phong.

Quan trọng hơn là, hắn lại cảm nhân được rằng, sau khi giao thủ với hắn mấy trăm hiệp, khí tức của Vương Vô Địch không hề giảm xuống mà ngược lại càng tăng thêm.

Mà lần này, Mã Đức rõ ràng có chút khó có thể tiếp nhận, sở dĩ bí pháp được gọi là bí pháp chính là vì nó tiêu hao rất lớn, thân thể cũng phải trả giá rất lớn.

Đương nhiên, nếu trên người có đủ tài nguyên trân quý thì tất cả sẽ không giống.

Mà đây cũng là nguyên nhân khiến cho Mã Đức khó có thể tiếp nhận, nhìn thấy khí thế của Vương Vô Địch này như hồng, hắn càng đau lòng hơn.

Trong mắt hắn thì tất cả những tài nguyên này đáng lẽ phải thuộc về hắn, nhưng bây giờ lại bị Vương Vô Địch tiêu hao như vậy, không thể nghi ngờ là đang cắt máu của hắn, mà hắn còn đang bị áp chế xuống hạ phong.

- Đây là thực lực Thánh cảnh mà ngươi nói tới à, ta thấy cũng chẳng ra gì!

Vương Vô Địch nhìn Mã Đức, đạm nhiên cười nói.

Sau khi giao thủ với Mã Đức, hắn cũng nhìn ra được, mặc dù thực lực Thánh cảnh trung kỳ rất cường đại, nhưng cũng chỉ là có chút cường đại mà thôi, ít nhất đối với hắn mà nói là như thế.

Có điều muốn dựa vào một mình hắn để đánh bại Mã Đức không phải là một việc dễ dàng, đừng nhìn thấy bây giờ hắn đang ở thượng phong, nhưng cũng chỉ là Mã Đức không sử dụng thủ đoạn liều mạng mà thôi.

Nhưng Vương Vô Địch lại không tin, loại lão gia hỏa sống ngàn năm này lại không có thủ đoạn bảo mệnh gì.

Đương nhiên, Vương Vô Địch cũng có tự tin, cho dù Mã Đức thật sự thi triển thủ đoạn liều mạng gì thì hắn cũng không bị thua.

- Hừ, ỷ vào lực lượng bí pháp mà cũng dám đứng trước mặt ta biểu diễn võ dương, ta muốn xem thử bí pháp của ngươi còn có thể kiên trì bao lâu nữa? Ngươi lại có bao nhiêu tài nguyên có thể chống đỡ được?

Mã Đức hừ lạnh nói.

- Thật sao?

Sau khi nghe những lời nói của Mã Đức, Vương Vô Địch không tỏ ý kiến cười, hắn cũng không để ý đến việc thi triển bí pháp tiêu hao chút tài nguyên này, hơn nữa nói ra thì bí pháp quả thật có rất nhiều.

Ngay bây giờ đang có một đối thủ thích hợp, hắn có thể tận tình thử xem.

- Nếu ngươi muốn nhìn xem một chút, vậy như ngươi mong muốn, ta sẽ cho ngươi thấy cái gọi là bí pháp chân chính là gì?

- Ong...

Giọng nói vừa dứt, sau lưng Vương Vô Địch nhất thời hiện ra một cái hắc động, vô số điểm sáng màu đen từ trong hắc động lơ lửng trên người hắn, hình thành một vòng bảo hộ hình tròn, bao phủ hắn ở bên trong.

- Cái gì?

Cảm nhận được sự tồn tại của những điểm màu đen kia, biểu tình trên mặt Mã Đức lập tức thay đổi, đồng tử kịch liệt co rút lại.

Hắn có thể cảm nhận được trong những điểm đen đó ẩn chứa lực lượng hủy diệt cực kỳ cường đại.

- Ầm!

Vương Vô Địch khẽ quát một tiếng, trong hắc động truyền ra tiếng nổ lớn kinh thiên động địa.

Hắc động lập tức tan nát, năng lượng hắc ám thổi quét ra, bao phủ hai người vào bên trong.

- Aaa...

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ nhìn thấy dưới sự tàn sát của năng lượng hắc ám, Mã Đức phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, vô cùng dữ tợn.

Năng lượng màu đen ăn mòn cực kỳ cường đại, mặc dù Mã Đức có tu vi Thánh cảnh trung kỳ, cũng khó có thể thừa nhận luồng sức mạnh này, máu trong cơ thể đang điên cuồng bị xói mòn.

- Không tốt, tiểu tử này lại có bí pháp khủng bố như vậy?

Cảm nhận được tình huống của mình càng ngày càng nghiêm trọng, trong lòng Mã Đức trầm xuống, trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ kinh hoàng và thất thố.

Nếu hắn còn tiếp tục như vậy nữa, căn bản là không thể ngăn cản đối phương.

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, máu và sinh cơ trong cơ thể hắn cũng đang nhanh chóng giảm bớt.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, huyết nhục của hắn sẽ bị năng lượng bóng tối cắn nuốt hoàn toàn.

Đến lúc đó hắn hẳn là sẽ chết không thể nghi ngờ!

Không được, tuyệt đối không được!

Nghĩ đến đây, trong mắt Mã Đức hiện lên một tia điên cuồng, một luồng khí tức tử vong nồng đậm từ trên người hắn trào ra, bao phủ lên người hắn.

Bình Luận (0)
Comment