Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 418 - Chương 418. Kế Tiếp, Chúng Ta Tiếp Tục

Chương 418. Kế Tiếp, Chúng Ta Tiếp Tục Chương 418. Kế Tiếp, Chúng Ta Tiếp Tục

Ngay sau đó, chỉ nhìn thấy ngực của hắn bỗng nhiên to lên, làn da vốn đã khô quẳt cũng lập tức khôi phục lại vẻ căng mịn, giống như lập tức trở lại lúc mười tuổi.

Cùng lúc đó, thân thể của hắn cũng bắt đầu thay đổi, thân thể vốn rất khô gầy lại nhanh chóng bành trướng lên.

- Ầm!

- Ầm!

- Ầm!

Trong vòng ba giây, tiếng nổ lớn liên tiếp từ trong cơ thể Mã Đức vang lên, chỉ nhìn thấy một cơ thể vốn khô gầy, giờ phút này đang dần dần biến thành một nam tử cường đại tràn đầy lực lượng.

Mà theo sự thay đổi của cơ thể thì khí thế của Mã Đức cũng càng ngày càng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước đó rất nhiều.

- Sao lại như vậy? Lão già này muốn liều mạng à?

Cảm nhận được trạng thái khác thường của Mã Đức, Vương Vô Địch nhíu mày.

Lúc này, hắn đang ở trong vòng bảo hộ, vẻ mặt có chút tái nhợt, chiêu bí pháp vừa rồi tuy rằng có uy lực rất lớn nhưng cũng không ít tiêu hao, cho dù lấy thực lực Đế cảnh hậu kỳ của hắn thi triển ra cũng là tiêu hao thật lớn.

Nhưng mà, hiển nhiên là bí pháp này cũng cho Mã Đức đủ nguy cơ.

Mà giờ phút này, khi Vương Vô Địch nhìn về phía Mã Đức, Mã Đức cũng đang nhìn hắn.

- Không ngờ ngươi lại có bí thuật cường đại như vậy, thật là làm ta kinh hỉ!

Nhìn Vương Vô Địch, trên mặt Mã Đức lộ ra một nụ cười dữ tợn:

- Chỉ tiếc, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!

Nói xong, hắn đột nhiên nâng nắm đấm phải lên, tiến về phía Vương Vô Địch.

Một quyền này, ẩn chứa lực lượng cường đại.

Nơi nó đi qua, cho dù là năng lượng hắc ám cũng đều tránh né.

Vương Vô Địch cảm nhận được nguy hiểm, lập tức kích hoạt năng lượng màu đen xung quanh, hình thành một màn màu đen, chồng lên bên ngoài vòng bảo hộ.

- Ầm!

Một quyền nện lên màn hào quang, màn bảo hộ màu đen đó lập tức bị hãm xuống một khối, ngay sau đó, năng lượng màu đen nháy mắt hỏng mất, hóa thành bột phấn màu đen ngập trời, tiêu tan hết.

Nắm tay tiếp tục đánh tới vòng bảo hộ.

- Ầm!

Vòng bảo hộ lõm xuống một khối to lớn, nhưng cuối cùng vẫn là ngăn nắm tay lại.

- Ha ha, ta muốn xem thử mai rùa đen của ngươi có thể ngăn cản mấy lần công kích?

Mã Đức cười lạnh nói, hắn không dừng công kích, tiếp tục oanh kích.

Mỗi một lần tấn công đều mang theo uy thế khủng bố.

- Ầm...

Cuối cùng thì vòng bảo hộ kia cũng không chống đỡ nổi nữa, ngay lập tức hóa thành sương đen, tiêu tan đầy trời.

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt Mã Đức lộ ra nụ cười dữ tợn, nói:

- Ta xem ngươi còn cách nào để ngăn cản chuyện này!

Một bàn tay vạm vỡ như thép cân đối nắm lấy cổ họng của Vương Vô Địch.

Hắn thề sau khi bắt được tiểu tử này nhất định phải tra tấn tiểu tử này một phen, để hóa giải sự hận thù trong lòng hắn.

Từ khi hắn đột phá đến nay có lúc nào bị một tên tiểu gia hỏa Hoàng cảnh ép đến mức độ này, lại ép hắn phải không thể không thi triển thủ đoạn liều mạng.

- Ngươi cao hứng quá sớm!

Tuy rằng bí pháp vừa rồi làm hắn tiêu hao rất nhiều, nhưng mà khi Mã Đức ra tay công kích thì hắn cũng đã khôi phục hơn một nửa.

Lúc này, thân hình Vương Vô Địch nổ ra tiếng nổ lớn ầm ầm, thân hình bạo trướng, trong cơ thể hắn tràn ngập khí huyết mãnh liệt mênh mông, giống như sông nước tràn ra không dứt.

- Ầm ầm!

Ngay khi Mã Đức sắp bắt lấy yết hầu của Vương Vô Địch thì hắn đột nhiên nâng chân phải lên đá vào bụng Mã Đức.

Một luồng sức mạnh khổng lồ từ trong bụng Mã Đức truyền đến, hắn chỉ cảm thấy bụng đau một trận.

Ngay sau đó bay ngược trở lại, ngã thật mạnh trên mặt đất, tạo ra một cái hố sâu.

- Sao có thể như vậy được? Sao... Sao ngươi lại còn có loại thực lực này?

Nhìn thanh niên khuôn mặt tuấn mỹ, trên người tản ra khí thế ngập trời này, trên mặt Mã Đức tràn ngập sự không tin tưởng.

Tại sao hắn có thể khôi phục nhanh như vậy? Không phải lúc trước là vẻ mặt tái nhợt rồi à? Hơn nữa cũng mạnh hơn trước đó nhiều lần...

- Tiếp theo, chúng ta tiếp tục!

Giọng nói vừa dứt, một tia sáng màu vàng đã biến mất, tấn công về phía Mã Đức.

- Ngươi tưởng là lão phu dễ bị khi dễ hay sao?

Trong mắt Mã Đức hiện lên một đạo sắc bén, đột nhiên đứng lên ngăn cản.

- Ầm! ầm! ầm!

Nhưng ngoài ý muốn của hắn là sau khi đối đầu với Vương Vô Cực hai lần, hắn lại không chiếm được chút tiện nghi nào.

- Chết tiệt! Tiểu tử này là sao vậy, sao lại trở nên lợi hại như vậy?

Trong lòng Mã Đức khiếp sợ, ánh mắt vô cùng âm trầm.

Phải biết rằng hiện tại hắn đang sử dụng thủ đoạn liều mạng, thực lực đã tăng lên rất nhiều so với trước đó, nhưng sao tiểu tử này lại tăng lên như vậy? Vì sao thực lực lại tăng lên như vậy?

Nhưng căn bản không có thời gian để cho Mã Đức suy nghĩ, thân hình Vương Vô Địch nháy mắt hóa thành tàn ảnh, liên tiếp ảo ảnh quyền đánh về phía Mã Đức.

- Ầm!

- Ầm!

- Ầm!

Mỗi một quyền đều ẩn chứa quyền kình cuồng bạo, giống như từng ngôi sao băng lao xuống, giết về phía Mã Đức.

- Hắn thật sự chỉ là một tu vi Hoàng cảnh hậu kỳ, mà không phải là một lão quái vật Thánh cảnh à?

Ở phía xa, Hạ Tử Ngôn và Công Tôn Thắng đều giật mình nhìn hai người đang kịch chiến kia.

Từ khi Vương Vô Địch và Mã Đức vừa bạo phát đại chiến thì mấy người bọn họ đã cách xa chiến trường.

Tuy bọn họ là cường giả Đế cảnh, nhưng cũng không có lòng tin có thể gánh nổi dư âm đại chiến của hai người đó.

- Hắn đến cùng là ai, vì sao lại cường đại như vậy?

Trong lòng Công Tôn Thắng giống như nhấc lên cơn sóng lớn, có chút không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt này.

Tuy hắn cũng tự nhận mình là một thiên tài, đã từng dùng tu vi Vương cảnh đỉnh phong khiêu chiến cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ, đồng thời còn đánh ngang tay, nhưng tất cả những chuyện này thật sự không giống.

Không cần nói đến tu vi Hoàng cảnh hậu kỳ đi khiêu chiến một vị cường giả Thánh cảnh trung kỳ, cho dù chờ hắn đột phá đến Đế cảnh đỉnh phong cũng không dám nói mình dám khiêu chiến cường giả Thánh cảnh sơ kỳ.

Khoảng cách giữa Thánh cảnh và Đế cảnh giống như có một vực trời rộng lớn vậy.

Nhưng bây giờ tình cảnh trước mắt này lại hoàn toàn làm rung động toàn bộ tâm thần của hắn.

Bình Luận (0)
Comment