Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 419 - Chương 419. Vương Đằng Ra Tay

Chương 419. Vương Đằng Ra Tay Chương 419. Vương Đằng Ra Tay

Một thanh niên Hoàng cảnh hậu kỳ lại có thể giao thủ với Tam trường chủ của Võ Đấu Trường, một vị cường giả Thánh cảnh trung kỳ mấy trăm chiêu mà không bị thua, không, nói chính xác hơn phải là đè một cường giả Thánh cảnh trung kỳ lên đánh!

Mặc dù vừa mới bộc phát ra năng lượng màu đen làm hắn không nhìn thấy gì, nhưng hắn đều có thể nghe được từng tiếng kêu đau đớn của Mã Đức, tuyệt đối là bị thương.

Mà tình huống mà hắn thấy được bây giờ chính là một thanh niên tỏa ra ánh sáng vàng đè Mã Đức lên đánh.

Loại chuyện này nói ra, có ai tin tưởng chứ? Ở vực Thiên Phong có ai dám tin tưởng?

Nhưng hết lần này tới lần khác, chuyện này đã xảy ra trước mắt Công Tôn Thắng hắn!

Tuy trong mắt Hạ Tử Ngôn ở bên cạnh cũng tràn đầy vẻ chấn động, nhưng trong lòng hắn lại càng hưng phấn và kích động nhiều hơn.

Tuy lần này hắn đến Vương triều Đại Càn không gặp được vị cường giả Thánh cảnh thần bí kia, nhưng hắn phát hiện người trước mắt này là một thanh niên thực lực cường đại, cũng đã đủ rồi.

Tuy tu vi của vị thanh niên này mới ở mức Hoàng cảnh hậu kỳ, nhưng thực lực lại rất cường đại, đủ để tranh phong với Thánh cảnh.

Nếu như chờ hắn đột phá đến Đế cảnh, Thánh cảnh... Vậy thì đó sẽ là tồn tại cường đại cỡ nào, có lẽ sẽ trở thành người đứng đầu dưới Thần cảnh!

Cho dù là loại nguyên nhân gì thì Hạ gia bọn họ đều phải giao hảo với loại cường giả này.

Bên kia, vẻ mặt Lý Thụy của Võ Đấu Trường tràn đầy lo lắng nhìn hai người đang kịch chiến.

Trước đó, Tam trường chủ của bọn hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, tất nhiên là bị bọn hắn nghe thấy rồi, huống chi, hiện tại bọn hắn nhìn thấy một màn này, chính là Tam trường chủ của bọn họ bị bóng người màu vàng đó đánh.

- Lý chủ sự, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?

Một trưởng lão Hoàng cảnh lên tiếng hỏi.

Người này chính là một trong ba vị trường chủ Hoàng cảnh đến để hộ tống, lúc trước cảm nhận được năng lượng đại chiến ba động nên đã chạy tới nơi này.

Trên thực tế, Giang Quân và một vị trưởng lão Hoàng cảnh khác cũng đã chạy về.

Lý Dạ không trả lời vị trưởng lão này, lúc này, tuy trong lòng hắn cũng rất lo lắng, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào.

Hắn đã truyền tin tức từ nơi này về, nhưng ngoài ra hắn có thể làm được gì?

Trừ phi Võ Đấu Trường lại có thêm một hoặc hai vị trường chủ, hoặc là đại trường chủ tự mình đến mới được.

Còn về chuyện để cho những người bọn hắn tiến lên giúp đỡ, đừng nói giỡn nữa, cho dù là hắn thì cũng không dám nói có thể ngăn cản được dư âm của đại chiến cuồng bạo ở trung tâm, càng không cần phải nói đến những thuộc hạ có tu vi thấp hơn hắn, chỉ sợ không đợi tới gần đã bị luồng năng lượng khủng bố này ảnh hưởng làm bị thương.

Lúc này, phạm vi ba người đại chiến kia đã bị tàn sát không còn hình dáng, không gian bị phá hủy, đại địa bị vỡ nát, vô số núi non và sông suối biến mất.

Nếu không phải Thái Sơ Thần Tông có đại trận hộ tông Bát Hoàng Vô Cực bảo vệ thì có lẽ cũng đã biến mất.

- Hy vọng có thể tới kịp.

Trong lòng Lý Thụy chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.

Giang Quân ở phía sau hắn nhìn thấy một màn này, không khỏi thay đổi cảm xúc.

Nhìn Vương Vô Địch đang phát ra uy lực thần kỳ, Giang Quân cực kỳ kích động và hưng phấn.

- Không hổ là sư đệ của chủ nhân, thực lực thật sự là cường đại đến đáng sợ, lại có thể áp đảo cường giả Thánh cảnh trung kỳ đánh, thật không biết thực lực của chủ nhân cường đại cỡ nào!

Tuy trong lòng của hắn hết sức kích động, nhưng trên mặt lại là một bộ dáng tràn đầy lo lắng và khẩn trương.

Dù sao thân phận của hắn hiện giờ vẫn là một vị trưởng lão của Võ Đấu Trường.

- Rầm rầm rầm!

Mỗi một quyền một chưởng màu vàng của cơ thể hắn đều có khí thế không thể địch nổi, mỗi một kích đều vừa nhanh vừa mạnh, giống như một vị Chiến Thần bất bại.

Dưới sự thăng tiến của Bá Thể, mọi phương diện của Vương Vô Địch đều tăng lên một bước nữa, bất luận là sức mạnh, phòng ngự hay là tốc độ đều mạnh hơn mấy lầ trước đó.

- Ầm ầm!

Mã Đức không ngừng né tránh công kích của Vương Vô Địch, trong ánh mắt tràn ngập sự ngưng trọng, hắn không thể ngờ được là lấy thực lực Thánh cảnh trung kỳ của hắn thi triển bí pháp lại còn bị đánh bại.

Điều này khiến trong lòng của hắn tràn ngập lửa giận vô tận, nhưng lại không có chút biện pháp nào.

Hai người va chạm liên tục, mỗi một lần va chạm đều mang theo tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, vang vọng trời đất.

- Ầm!

Sau một lần va chạm, bóng người Mã Đức lại bị đánh bay ra ngoài, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

Lúc này, quần áo trên người Mã Đức tả tơi, vẻ mặt tái nhợt, trên người có nhiều vết thương, khí tức trên người hắn cũng giảm xuống không ít, rõ ràng dưới thế tấn công cuồng bạo của Vương Vô Địch đã làm hắn tiêu hao cũng không ít.

Lúc này, Vương Vô Địch cũng không thừa thắng xông lên, tuy vừa rồi hắn vẫn treo Mã Đức lên đánh, để cho Mã Đức chịu chút thương thế, nhưng chút thương thế này đối với vị cường giả Thánh cảnh như Mã Đức thì căn bản cũng không là gì.

Mặc dù thực lực của hắn hiện giờ lớn mạnh hơn Mã Đức một chút, nhưng muốn giải quyết Mã Đức trong thời gian ngắn cũng là một chuyện rất khó khăn.

Sức sống của cường giả Thánh cảnh là cực kỳ ngoan cường, muốn giết chết hoàn toàn một vị cường giả Thánh cảnh thì hắn phải quét sạch hoàn nguyên của hắn, mà muốn làm được điều này lại là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Trừ phi có thực lực hoàn toàn nghiền ép mới được.

Nếu không thì cũng chỉ có thể tiêu hao từng chút một, nhưng mà khả năng này rất nhỏ.

Nếu thật sự như vậy, chỉ sợ cường giả Thánh cảnh sẽ triệt để bạo phát, thiêu đốt lực lượng bản nguyên, triệt để liều mạng.

Đến lúc đó, ai thua ai thắng sẽ không còn nói trước được.

Mà lúc này, mặc dù Mã Đức đang ở hạ phong nhưng vẫn chưa tới mức liều mạng, ít nhất hắn có tự tin nếu hắn muốn đi thì Vương Vô Địch còn không ngăn được hắn.

Tuy nhiên, hắn càng tin tưởng thì hắn sẽ không đi đến bước này.

- Thực lực của ngươi thật đúng là vượt quá dự liệu của ta.

Mã Đức đưa tay lau máu trên khóe miệng, âm trầm nói.

Bình Luận (0)
Comment