Nếu như trước đó khí tức của hắn chỉ là Thánh cảnh tầng năm thì bây giờ khí tức của hắn đã đột phá đến Thánh cảnh tầng sáu, thậm chí còn có ý định đột phá Thánh cảnh hậu kỳ.
Trong nháy mắt này, trong cơ thể Mã Đức tràn ngập lực lượng khổng lồ, đó là lực lượng mà hắn ước mơ tha thiết.
Có điều hắn cũng biết rằng đây là do hắn thông qua thiêu đốt bản nguyên lực để đổi lấy, căn bản là không thể sử dụng lâu dài được.
Giờ khắc này, ở trong thiên không, hai người Vương Đằng và Vương Vô Địch cũng phải liếc mắt một cái.
- Muốn liều mạng sao? Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
Vương Đằng lắc đầu.
Hắn cảm nhận được lực lượng khổng lồ trong cơ thể này rất muốn lưu lại thử một lần nữa, nhưng lý trí nói cho hắn biết, cho dù hắn có thiêu đốt lực lượng bản nguyên thì cũng không phải là đối thủ của hai người kia.
Trong mắt Mã Đức lóe lên sự hận ý và vẻ không cam lòng, hận hận nhìn lên bầu trời nói:
- Hôm nay, ta sẽ giết tất cả hai người các ngươi!
Trên người Mã Đức bộc phát ra khí tức cường đại, một chưởng khổng lồ che trời đánh về phía hai người, bóng dáng của hắn khẽ động, dùng tốc độ cực nhanh bỏ chạy về phía sau.
- Lần sau, khi ta trở về lần nữa sẽ là tử kỳ của hai người các ngươi, bảo vật trên người các ngươi cũng sẽ là của ta!
Trong lòng Mã Đức oán hận nghĩ.
Còn về chuyện liều mạng với hai người kia, hắn cảm thấy rằng mình làm vậy là hoàn toàn không đáng.
Chủ yếu nhất vẫn là Mã Đức cảm giác không nắm chắc được bao nhiêu phần.
Hắn hoàn toàn có thể chờ sau khi trở về, đi cùng mấy người đại ca và nhị ca tới, đến lúc đó hai người này tuyệt đối không thể thoát khỏi tầm tay của bọn hắn.
Hắn không chút do dự lựa chọn chạy trốn, còn về mấy người Lý Thụy đi cùng kia đã không còn quá quan trọng.
- Ầm!
Vương Đằng nhìn thấy cảnh này, trong lòng sững sờ.
Nói chuyện thì tàn ác, nhưng lúc làm lại nhút nhát.
Không ngờ ở thế giới này cũng có nhân tài như vậy!
…
- Bây giờ mới muốn chạy à?
Vương Đằng nhìn Mã Đức đã chạy ra ngoài trăm dặm đột nhiên biến mất tại chỗ.
Nếu như sau khi thiêu đốt bản nguyên thì tốc độ của Mã Đức vẫn nhanh hơn Vương Vô Địch một chút, vậy thì tốc độ của Vương Đằng lúc này vẫn nhanh hơn hắn rất nhiều.
Chưa đầy ba hơi thở, Vương Đằng đã đuổi kịp Mã Đức đang chạy trốn.
- Cái gì? Sao có thể như vậy được?
Cảm nhận được khí tức đuổi sắp đến sau lưng, trong lòng Mã Đức điên cuồng.
Sau khi thiêu đốt bản nguyên thì thực lực của hắn đã có thể so với cường giả Thánh cảnh tầng bảy, tốc độ tăng lên càng lớn. Với thực lực của hắn hiện giờ, đều có khả năng đào thoát khỏi tay một vị Thánh cảnh hậu kỳ, nhưng tốc độ của người phía sau là cái quái gì.
Khí tức trên người hắn chỉ là Thánh cảnh sơ kỳ, nhưng tốc độ này lại còn nhanh hơn cường giả Thánh cảnh đỉnh phong một chút.
- Ầm!
Một quyền ấn màu vàng mang theo khí thế không thể địch nổi, đánh phá không gian, đánh về phía sau Mã Đức!
Cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ phía sau truyền đến, trong lòng Mã Đức không khỏi kinh hãi, mặt hắn trở nên hung ác, một quyền đánh về phía sau va chạm với quyền ấn màu vàng kim.
- Tiểu tử, thật sự cho rằng lão phu sợ hai người các ngươi hay sao?
Trong mắt Mã Đức lộ ra vẻ ngoan cường.
Hắn lựa chọn trốn chạy đầu tiên chứ không phải lựa chọn chiến đấu với hai người Vương Đằng, Vương Vô Địch cũng chỉ là bởi vì hắn không nắm chắc nắm chắc có thể đánh bại được hai người này trong thời gian ngắn mà thôi.
Mặc dù sau khi hắn thiêu đốt bản nguyên, thực lực đã có thể cường đại hơn Thánh cảnh hậu kỳ rất nhiều, nhưng thực lực của Vương Vô Địch đối diện cũng không yếu, lại thêm một Vương Đằng thực lực có thể cường đại hơn, Mã Đức thật sự không nắm chắc đánh bại được hai người này trong thời gian ngắn.
Một khi thời gian chiến đấu quá dài, thiêu đốt quá nhiều sinh mệnh bản nguyên thậm chí tu vi của hắn sẽ gặp phải nguy cơ giảm xuống, đến lúc đó được sẽ không bù mất.
Phía sau hắn không phải không có người, còn có con quái vật khổng lồ Võ Đấu Trường tồn tại, hắn không cần phải sống chết ở đây với hai người này, đợi sau khi trở về, dẫn người đến vây quét hai người này chẳng phải là còn tốt hơn sao.
Nhưng mà tình huống hiện tại, không phải hắn không liều mạng, mà là tốc độ của Vương Đằng quá nhanh, hắn căn bản là không có cơ hội chạy trở về.
- Ầm!
Quyền ấn màu vàng kim va vào nắm đấm của Mã Đức, phát ra tiếng nổ to lớn.
Năng lượng khủng bố lan ra xung quanh, không gian xung quanh trực tiếp bị xé rách, tạo thành mấy chục hắc động, một luồng lực lượng thôn phệ khủng bố không ngừng lan ra xung quanh.
- Bành... Bành...
Thân thể Mã Đức bị luồng sức mạnh kinh khủng này đánh bay ra ngoài.
- Khụ khụ... khụ... khụ...
Lúc này, trên cánh tay phải của Mã Đức đầy máu tươi, trên người hắn xuất hiện một vết thương thật lớn, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Miệng vết thương rất sâu, kém chút đã xuyên qua ngực Mã Đức.
Nếu như không phải Mã Đức phản ứng kịp thời thì chỉ sợ hắn sẽ bị thương còn nghiêm trọng hơn.
- Sao có thể như vậy được?
Hắn thiêu đốt lực lượng bản nguyên, thực lực bây giờ có thể so với Thánh cảnh hậu kỳ, lại không phải là đối thủ của đối phương, điều này làm sao hắn không sợ hãi.
- Chẳng lẽ hắn có thực lực Thánh cảnh đỉnh phong hay sao?
Loại lực tấn công khủng bố này, thật sự là quá đáng sợ.
Lúc này, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ:
- Trốn! Mau trốn! Hắn lập tức chạy trốn khỏi nơi này, người này tuyệt đối là người hắn không thể đối đầu!
Nghĩ đến đây, Mã Đức cũng không quay đầu lại trốn chạy về một phương.
May mà một kích vừa rồi đánh hắn bay ra thật xa và cách Vương Đằng Chi một chút.
Trong lòng Mã Đức tràn đầy bất đắc dĩ.
Tình cảnh hiện tại của hắn có thể nói là tràn ngập nguy hiểm.
Cho dù là thực lực hay là tốc độ thì hắn cũng không phải là đối thủ của đối phương, hiện tại hắn chỉ hy vọng có thể chống đỡ thêm một chút thời gian, có lẽ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc này, trong lòng của hắn đã hối hận, hắn không nên tham lam như vậy, nếu như không tham lam thì cũng sẽ không biến thành như bây giờ.