Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 465 - Chương 465. Ta Không Cam Lòng

Chương 465. Ta Không Cam Lòng Chương 465. Ta Không Cam Lòng

Chỉ cần hắn có thể chạy thoát thì chờ đợi người thanh niên kia chắc chắn là một cơn ác mộng, cho dù hắn không làm gì được người thanh niên kia thì cũng có thể ra tay với gia tộc và bằng hữu của người thanh niên đó.

Nhưng lý tưởng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc!

Ngay khi Trương Thiên Bá cảm thấy mình có thể chạy thoát thì Vương Đằng trên bầu trời lại một lần nữa di động.

- Không ngờ cái xác rùa đen này lại cứng rắn như vậy, chắc là một món Thần khí tàn khuyết.

Vương Đằng nhìn xuống tháp đen thần bí phía dưới, trong lòng đã hiểu rõ.

- Xem ra chỉ có thể làm lại một lần nữa!

Tuy một kích vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều năng lượng của Vương Đằng, nhưng đối với những người nắm giữ các loại tài nguyên khổng lồ như hắn thì khôi phục cũng rất đơn giản, cho dù là Thiên Linh Dịch hay là một số đan dược khôi phục linh lực trân quý khác thì hắn cũng có không ít.

Không cần nói đến việc chỉ có tác dụng với cường giả Thánh cảnh, cho dù có đan dược có thể khôi phục thần lực của cường giả Thần cảnh thì Vương Đằng cũng không ít. (Có hiệu quả không giống nhau, trong nháy mắt đã khôi phục tám chín thành, thậm chí là khôi phục hoàn toàn, những người khác căn bản không thể so sánh được. )

Cánh tay của hắn lại nâng lên, trên ma đao tản ra khí tức huỷ diệt khủng bố.

- Thần Ma Nhất Kích!

Một đòn tấn công không thua gì uy lực vừa rồi lại hung hăng bổ về phía tháp đen thần bí.

Hơn nữa, bởi vì lần này không có Thánh khí tự bạo tiêu hao một kích này nên có thể nghĩ, một kích này đến tột cùng sẽ cường đại đến cỡ nào!

Trương Thiên Bá cảm giác được tất cả những điều này thì bỗng nhiên vẻ mặt của hắn hoàn toàn biến đổi, hắn nghĩ thế nào cũng không thông, vì sao người thanh niên kia còn có thể lần nữa đánh ra công kích như vậy?

Chẳng lẽ hắn không có bất kỳ tiêu hao gì sao?

- Ầm ầm...

Hắc tháp thần bí nhất thời kịch liệt run rẩy, so với lần trước còn kịch liệt hơn, giống như lúc nào cũng có thể nứt ra.

Trương Thiên Bá thấy thế, vội vàng bắt đầu quán thâu linh khí vào trong tháp đen thần bí, đồng thời, trong tay xuất hiện một viên đan dược nhét vào trong miệng.

- Ngăn cản! Nhất định phải ngăn cản cho ta!

Trương Thiên Bá gầm lên giận dữ, hai mắt trợn lên.

Cũng không biết trải qua bao lâu, giống như chỉ là trong nháy mắt, lại giống như trải qua thời gian thật dài, rốt cục tháp đen thần bí cũng dừng rung động.

Trương Thiên Bá thấy thế thì thở dài một hơi.

Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy đỉnh tháp xuất hiện vết nứt thì trong lòng của hắn cũng hung hăng run lên.

Nếu như lại một hai lần nữa thì chẳng phải Thần khí tàn khuyết trong tay hắn sẽ thật sự bị phế sao.

- May mắn thay, may mà hắn không đánh ra công kích như vậy.

Trong lòng Trương Thiên Bá tự an ủi mình.

Dù sao thì hắn tiêu hao cũng không ít, thậm chí là dựa vào đan dược mới tiếp tục chống đỡ, mà thanh niên kia tiêu hao khẳng định phải lớn hơn hắn rất nhiều, có thể đánh ra hai đạo công kích này hẳn là cũng đã là cực hạn.

Nhưng sau một khắc, vẻ mặt của Trương Thiên Bá đã hoàn toàn thay đổi!

Bởi vì một đạo công kích mạnh mẽ lần nữa đánh xuống tháp đen thần bí.

- Ầm ầm...

- Răng rắc, răng rắc!

Cùng với từng âm thanh nhỏ bé vang lên, tháp đen thần bí giống như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

- Chết tiệt!

Trương Thiên Bá vội vàng truyền linh lực vào trong tháp đen thần bí, vẻ mặt của hắn nhanh chóng tái nhợt, lần lượt nuốt một đống đan dược vào trong bụng.

Đáng tiếc, cho dù Trương Thiên Bá có đưa linh lực vào trong tháp đen thần bí như thế nào thì vẫn không thể ngăn cản được tiếng vang răng rắc kia.

Kèm theo một tiếng nổ ầm ầm, tháp đen thần bí rốt cục vẫn vỡ vụn.

Bóng người của Trương Thiên Bá hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt Vương Đằng, đao ảnh màu đen chém về phía thân thể của hắn.

Mắt thấy đao ảnh màu đen hạ xuống, Trương Thiên Bá giơ cánh tay lên đánh về phía đao ảnh màu đen.

- A!

Trương Thiên Bá phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, một cánh tay của hắn trong nháy mắt đã bị chém đứt.

Máu tươi chảy ra như suối, rải đầy mặt đất, nhuộm đỏ đất đai xung quanh.

- Ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao ngươi lại ra tay với Võ Đấu Trường chúng ta, có thù oán gì với Võ Đấu Trường chúng ta?

Trương Thiên Bá giống như một con dã thú phát cuồng, điên cuồng quát ầm lên.

Hắn biết hôm nay chắc chắn khó thoát chết, nhưng hắn không cam lòng.

Hắn không hiểu tại sao người thanh niên này lại ra tay với Võ Đấu Trường của bọn hắn, hắn cũng không nhớ Võ Đấu Trường của bọn hắn đã trêu chọc nhân vật cường đại như vậy từ khi nào.

Tất cả những điều này, hắn đều muốn biết!

Đương nhiên, cũng có thể người trẻ tuổi này không có bất kỳ thù oán gì với Võ Đấu Trường bọn họ, chỉ đơn thuần là coi trọng thế lực, tài phú hoặc là thứ gì khác của Võ Đấu Trường bọn họ, tất cả đều có thể!

- Chờ sau khi ngươi chết, có thể đến hỏi thăm tam đệ của ngươi!

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, sau đó một đạo hắc quang khủng bố xé rách không gian, rơi xuống người Trương Thiên Bá.

- Tam đệ? Không, ta không cam lòng...

- Ầm... Ầm...

Trong khoảnh khắc, trên bầu trời xuất hiện từng đoá từng đoá mây đen đỏ như máu, nhanh chóng lan tràn về phía xa xa.

Từng tia chớp màu đỏ thẫm xẹt qua bầu trời, cuồng phong gào thét, giống như chỉ trong một khắc nữa thôi mưa to sẽ tới.

Cũng ngay lúc này, dị tượng trên bầu trời rốt cục thu hút sự chú ý của không ít cường giả.

Tuy vị trí đại chiến của Vương Đằng và Trương Thiên Bá cách Võ thành rất xa, nhưng dị tượng màu máu trên bầu trời này vẫn bị một số cường giả trong Võ thành chú ý tới.

Một loạt bóng người cường đại bay lên trời, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía chân trời xa xa có dị tượng màu máu.

- Đây là... Có cường giả Thánh cảnh vẫn lạc!

- Cũng không biết đến tột cùng là ai vẫn lạc?

- Khẳng định là thanh niên kia vẫn lạc, sao thanh niên kia có thể là đối thủ của đại nhân Thiên Bá được chứ, phải biết rằng đại nhân Thiên Bá được xưng là người đứng đầu dưới Bán Thần!

- Đại nhân Thiên Bá thật sự là quá lợi hại, vậy mà đã chém giết một vị cường giả Thánh cảnh trong thời gian ngắn như vậy.

- ...

Bình Luận (0)
Comment