Mà ở nơi mà mấy người đại trưởng lão của Liệt Diễm tông không nhìn thấy, bóng dáng của Trĩ Chương đột nhiên thay đổi phương hướng, bay về một hướng khác.
- Một đám ngu ngốc, thật sự cho rằng Trĩ Chương cũng là một tên thiểu năng trí tuệ hay sao.
Trong lòng hắn cảm thấy khinh thường, thầm nghĩ.
Những lời nói trước đó cũng chỉ là nói một chút mà thôi, hắn lại không phải là người ngu, làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy được.
Từ mấy năm trước, trong đầu của hắn đã thỉnh thoảng xuất hiện một số ký ức xa lạ, hắn bắt đầu tự mình giả vờ.
Đúng vậy, giống như những người kia nói, hắn tu luyện đến choáng váng chỉ là hắn đang giả vờ mà thôi.
Có lúc là một kẻ ngu, hình tượng ngay thẳng thật thà lại càng dễ nhận được sự tín nhiệm của những người khác.
- Người vừa rồi có tu vi là Hoàng cảnh sơ kỳ, cũng không biết tại sao đột nhiên lại đến Liệt Diễm tông, thật đúng là phiền phức!
Trong lòng hắn không khỏi thầm than một tiếng.
- Xem ra chỉ có thể đi ra ngoài tránh né trước!
…
- Thực lực của vị tiền bối này thật sự là khủng bố, chỉ sợ đã đạt đến tu vi Vương cảnh.
Lúc này, Viêm Thiên Tinh đang bị Đường Chiến khống chế, trong lòng vừa bất an vừa có chút hưng phấn.
Hưng phấn nhất chính là, vị tiền bối này rất có thể sẽ tiêu diệt cả Vô Cực tông và Thành Chủ phủ, đến lúc đó Liệt Diễm tông bọn họ sẽ trở thành thế lực lớn đệ nhất ở quận thành Thiên Lĩnh, tâm nguyện nhiều năm của Liệt Diễm tông cũng sẽ hoàn thành trong tay hắn.
Bất an là hắn không biết vị tiền bối này sẽ đối đãi với hắn như thế nào.
Nhưng mà chắc là sẽ không giết hắn chứ?
Dù sao thì Liệt Diễm tông bọn họ cũng không tệ với Đường Hùng, Thái Thượng đại trưởng lão nhất mạch vì báo thù cho Đường Hùng mà vẫn lạc.
Lúc này, trong lòng Đường Chiến tràn đầy sát ý sôi trào, và hối hận vô tận.
Trước đó, nếu hắn không rời khỏi Hùng nhi thì Hùng nhi cũng sẽ không vẫn lạc, nếu như hơn hai mươi năm này hắn trở về vài lần, chuyện cũng sẽ không biến thành như vậy, nếu như lúc trước
Nói chung, hiện tại hắn rất hối hận, nhưng hối hận thì có ích lợi gì, Hùng nhi cũng không thể trở về được!
Hắn bàn giao với Tâm Nhu như thế nào, hắn còn mặt mũi nào mà đi gặp Tâm Nhu nữa chứ?
Nếu Tâm Nhu biết Hùng nhi vẫn lạc thì…
Nước mắt theo hốc mắt của hắn trượt xuống, trong lòng Đường Chiến đau như dao cắt.
- Ta nhất định phải làm cho các ngươi được chôn cùng với Hùng nhi!
Giờ khắc này, trong đầu Đường Chiến chỉ muốn giết chết mấy người Ngô Hoành kia, thậm chí là toàn bộ người của quận Thiên Lĩnh!
Nếu không phải do những người này thì Hùng nhi của hắn sao có thể chết được chứ?
Cho nên những người này đều đáng chết!
- Tới rồi sao?
Cảm nhận được khí tức cường đại từ xa truyền đến, hai bóng người trong quận thành Thiên Lĩnh phóng lên cao, nghênh đón Đường Chiến đang lao tới với tốc độ cực nhanh.
- Hả?
Đường Chiến hơi nhíu mày, bóng người đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Một đôi mắt tràn ngập sát ý có chút kinh nghi nhìn về phía xa xa.
- Sao nơi này lại có khí tức của Vương cảnh? Chẳng lẽ là vì chờ ta đến à?
- Tiền bối, người…
Viêm Thiên Tinh đang chuẩn bị nói cái gì đó thì sau một khắc đã bị hai tiếng xé gió hấp dẫn chú ý lực.
- Vù vù!
Chỉ thấy hai đạo hồng quang xẹt qua chân trời, một giây sau, hai bóng người gần như đồng thời xuất hiện ở giữa không trung cách ngàn mét.
- Đó là?
Viêm Thiên Tinh trừng lớn hai mắt, có chút kinh nghi bất định nhìn một bóng người trong đó.
Nhưng mà lúc này, Ngô Hoành cũng không đặt sự chú ý vào Viêm Thiên Tinh, bởi vì ánh mắt của hắn đều rơi vào trên khuôn mặt có chút quen thuộc của Đường Chiến.
- Ngươi là đệ tử bị vứt bỏ của Hỏa Thần tông, Đường Chiến?
Nhìn thấy khuôn mặt có năm sáu phần giống Đường Hùng, trong lòng Ngô Hoành đã có tám chín phần khẳng định.
- Không sai, vậy các ngươi là người phương nào?
Đường Chiến nhìn hai người đột nhiên xuất hiện, trong lòng cũng có chút ngưng trọng, bởi vì hắn phát hiện, một người khác bên cạnh thiếu niên kia, hắn lại có chút nhìn không thấu.
- Tiền bối, hắn chính là Ngô Hoành kia!
Đúng lúc này, Viêm Thiên Tinh trong tay Đường Chiến la lớn.
- Hả? Tông chủ của Liệt Diễm tông!
Nghe thấy giọng nói này, Ngô Hoành có chút kinh ngạc nhìn lướt qua Viêm Thiên Tinh trong tay Đường Chiến, lúc này mới phát hiện đây lại là người quen.
Nhưng Ngô Hoành cũng chỉ nhìn thoáng qua Viêm Thiên Tinh, lập tức không chú ý nữa, bởi vì lúc này Đường Chiến đã triệt để bạo phát.
Một luồng sát ý điên cuồng, khát máu vô tận đập vào mặt Ngô Hoành, giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai mọi người:
- Là ngươi giết con ta, Đường Hùng?
- Không sai, Đường Hùng chính là ta giết, nói như vậy quả nhiên ngươi là phụ thân của Đường Hùng!
Giờ khắc này, trong mắt Ngô Hoành lóe lên một tia sát cơ lạnh thấu xương.
Nếu Đường Chiến này là cha của Đường Hùng thì mối thù giữa hai người cũng đã định từ sớm rồi.
Ngô Hoành sẽ không ngây thơ cho rằng giữa hai người còn có thể tìm cách để giảng hoà.
Bởi vì cái gọi là mối thù giết con không đội trời chung!
Nếu như Đường Chiến này thật sự nhịn được thì Ngô Hoành sẽ không yên lòng, hắn còn có cha mẹ, muội muội, tộc nhân, cho nên hôm nay bất luận như thế nào cũng phải chém chết Đường Chiến này!
- Rất tốt! Hôm nay ta chắc chắn ngươi sẽ bị chém thành muôn mảnh, để an ủi linh hồn con ta!
- Ầm!
Từng lời từng câu một vang lên, bóng dáng Đường Chiến đã biến mất tại chỗ.
Đương nhiên, Viêm Thiên Tinh trong tay hắn cũng bị hắn ném ra ngoài từ lúc nào, về phần có bị liên luỵ hay không, chuyện này đã không liên quan đến mấy người ở đây.
Sát ý vô tận bao phủ Ngô Hoành lại, Ngô Hoành có thể cảm giác được rõ ràng mình đang bị Đường Chiến khoá chặt.
- Thiếu chủ, để lão phu ra tay đi!
Gần như ngay một khắc sát ý của Đường Chiến bao phủ hai người, Lý Thụy đứng bên cạnh Ngô Hoành tiến lên một bước nói.
(PS: Giải thích một chút, vợ chồng Đường Chiến không có mệnh bài của Đường Hùng là bởi vì lúc đó tuổi của Đường Hùng quá nhỏ, nếu như khi đó chế tạo mệnh bài sẽ làm linh hồn của Đường Hùng bị thương, dù sao thì muốn chế tạo mệnh bài linh hồn cần phải rút ra một luồng linh hồn nguyên vẹn.)