Lý Thụy cảm thấy đã đến lúc hắn biểu hiện một phen trung thành rồi.
Tuy thân phận của Đường Chiến có chút không đơn giản, nhưng hiện tại hắn đang bị người khác khống chế, quan trọng nhất là Lý Thụy cảm thấy cho dù là đệ tử của Hỏa Thần tông cũng sẽ không nguyện ý vì một đệ tử bị trục xuất mà trêu chọc hai vị mãnh nhân kia.
- Tạm thời không cần, Lý Thụy tiền bối lược trận cho ta là đủ rồi.
Ngô Hoành lắc đầu từ chối đề nghị của Lý Thụy.
Mặc dù Lý Thụy ra tay là cách tốt nhất, nhưng Ngô Hoành cũng muốn thử xem thực lực của mình hiện giờ đến mức độ nào, có thể chém chết được Đường Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ hay không.
Đương nhiên, nếu như thật sự không phải là đối thủ của Đường Chiến, hoặc là không thể chém giết Đường Chiến trong thời gian ngắn thì đến lúc đó Lý Thụy vẫn phải ra tay.
Còn về chuyện đánh ngang tay với Đường Chiến, không cho Lý Thụy ra tay, đó là chuyện không có khả năng.
Không để Lý Thụy và hắn đồng loạt ra tay cũng là nhân từ lớn nhất của Ngô Hoành rồi.
Nếu không thì dựa theo chuẩn tắc của Thái Sơ Thần Tông thì phải do Ngô Hoành và Lý Thụy đồng thời ra tay, lấy thủ đoạn sấm sét đánh chết Đường Chiến tại chỗ.
Đối với kẻ thù sống chết thì nên lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh trấn yếu!
Đối với kẻ thù sống chết, có người mà không dùng, có thế mà không chiến, nhưng cứ nhất định phải đưa ra chiến trường công bằng, đó là hành động ngu ngốc!
Đương nhiên, nếu thật sự không địch lại thì phải nhanh chạy trốn, trở về bế quan tám mươi một trăm năm, chờ đến khi đủ tự tin mới đến báo thù.
Nếu như vẫn không phải là đối thủ của hắn thì sẽ nghĩ cách nấu chết địch nhân, chờ hắn vẫn lạc rồi thì đến phần một của hắn đạp lên! (Loại phương pháp này không nên sử dụng, đối với người tu luyện mà nói, tuổi thọ của cường giả quá dài, rất có thể nấu không lại người ta.)
Từng đạo hào quang màu vàng sậm từ trên người Ngô Hoành nở rộ ra, giống như phủ thêm một tầng thần giáp màu ám kim lên trên người hắn, khí huyết chi lực mênh mông điên cuồng lao nhanh trong cơ thể Ngô Hoành, mỗi một lần vận chuyển đều làm cho những lực lượng bị áp chế trong cơ thể hắn lần nữa bạo phát ra, sau đó hóa thành lực lượng cuồng bạo tràn về phía toàn thân.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức trên người Ngô Hoành đã từ Vương cảnh sơ kỳ tăng lên tới Vương cảnh đỉnh phong.
Sức mạnh khí huyết mênh mông từ trong cơ thể hắn phát ra, chấn động không gian xung quanh.
Nói thì rất dài, nhưng thật ra thì từ khi bóng dáng Đường Chiến biến mất đến khi khí tức cường đại trên người Ngô Hoành bộc phát ra cũng chỉ là trong một hơi thở ngắn ngủi mà thôi.
- Ầm!
Nắm đấm màu vàng sậm đột nhiên đánh về một phương hướng.
Chỉ thấy nơi đó bất ngờ xuất hiện một bóng người, một đôi mắt tràn ngập sát ý gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Hoành, bàn tay màu đỏ dò ra, chộp tới hướng bàn tay màu vàng, những nơi nó đi qua, không gian mơ hồ có dấu hiệu bị vỡ vụn.
- Ầm ầm...
Ngay sau đó, nắm đấm màu vàng sậm và bàn tay màu đỏ sậm va vào nhau bộc phát ra ánh sáng chói lọi.
Một vòng gợn sóng lấy Ngô Hoành và Đường Chiến làm trung tâm, năng lượng khủng bố bộc phát ra, lan rộng ra xung quanh.
Thân hình của hai người đồng thời bay ra ngoài, nhưng ở giữa không trung đã ngừng lại.
Ngay sau đó, hai bóng người lại dùng tốc độ cực nhanh va chạm với nhau.
- Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi một lần va chạm, hai người đều là toàn lực bạo phát, năng lượng ba động khủng bố tàn phá bừa bãi trên không trung, để hư không xung quanh run rẩy kịch liệt, giống như muốn vỡ vụn.
Thân pháp của hai người đều cực nhanh, một hồi ở bên trái, một hồi ở bên phải, bóng người vàng óng và đỏ bóng người màu đỏ liên tục giao thủ ở trong hư không, không ngừng va chạm với nhau.
- Ầm!
Lại một tiếng nổ lớn vang lên, bóng người màu vàng và đỏ đồng thời bay ra ngoài.
Một trận cuồng phong cuốn lên, thổi quần áo của Ngô Hoành bay phất phới, trên mặt của hắn tràn đầy vẻ ngưng trọng.
Trải qua mấy lần va chạm này, hắn phát hiện Đường Chiến này quả thật rất cường đại, cho dù là sức mạnh của thân thể hay phương diện khác thì ít nhất cũng không yếu hơn hắn hiện tại.
Đương nhiên, Ngô Hoành cũng có tự tin, nếu như hắn có tu vi Hoàng cảnh sơ kỳ thì có lẽ đánh Đường Chiến này vẫn rất nhẹ nhàng.
Mà bên kia, vẻ mặt Đường Chiến lại hết sức khó coi.
Vốn tưởng rằng lấy thực lực của hắn là Hoàng cảnh sơ kỳ thì có thể đánh bại Ngô Hoành cũng không phải là chuyện khó gì, nhưng không ngờ Ngô Hoành này lại có thể đánh ngang tay với thực lực của hắn.
Quan trọng nhất là, khi chiến đấu, hắn luôn luôn bị một khí thế cường đại hơn khoá chặt lại.
Hắn hiểu được, người bên cạnh Ngô Hoành ít nhất là một vị Hoàng cảnh đỉnh phong, thậm chí có thể là cường giả Đế cảnh.
- Chết tiệt!
Trong mắt Đường Chiến lộ ra sự phẫn nộ và tuyệt vọng.
Hắn hận không thể chém Ngô Hoành trước mặt thành vạn đoạn, để an ủi nhi tử của hắn trên trời có linh hồn.
Nhưng Đường Chiến lại bi ai phát hiện, hắn căn bản là không thể làm được điều này.
- Vì sao? Vì sao lại như vậy?
Tâm Nhu bị người của Tuyết Thần cung mang đi ở trước mặt mình, mình bất lực, ngay cả gặp một lần cũng không làm được, hiện tại ngay cả Hùng nhi cũng đã chết, cho dù hung thủ giết chết nhi tử đứng trước mặt mình thì mình lại căn bản không thể báo thù cho Hùng nhi, đến tột cùng là vì sao?
- Thực lực, tất cả đều là thực lực, nếu như ta có Thánh cảnh...
Giờ khắc này, trong lòng Đường Chiến tràn đầy khổ sở, tuyệt vọng, điên cuồng... Đủ loại cảm xúc phức tạp tràn ngập trong lòng hắn.
- Trơ mắt nhìn người mình yêu mến bị mang đi, lại bất lực... Bây giờ ngay cả con của ngươi cũng đã chết, hung thủ thì đứng ở trước mặt ngươi, ngươi lại ngay cả báo thù cũng không làm được, ngươi còn có tác dụng gì nữa.
- Tới đây, hủy diệt tất cả, hủy diệt mọi thứ trước mắt, chỉ có hủy diệt mới là tân sinh.
Từng tiếng nói nhỏ như ma âm vang lên trong đầu Đường Chiến.
Hai con mắt của hắn dần dần biến thành màu đen, khí tức trên người cũng bắt đầu trở nên phập phồng.
- Đây là?