- Hừ, lần này ta tới cũng không phải đến ăn trộm, mà là phong chủ đại nhân chúng ta muốn gặp ngươi.
Hùng Đại khinh thường nói.
- Phong chủ đại nhân của các ngươi?
Tượng Anh hơi nghi hoặc một chút.
- Không sai, chính là phong chủ đại nhân chúng ta muốn gặp ngươi.
Hùng Đại nói.
- Phong chủ đại nhân của các ngươi là ai?
Tượng Anh nhất thời hơi cảnh giác hỏi.
Tuy nó rất không thích cái tên đại gia hỏa Hùng Đại này, nhưng không thể không thừa nhận rằng người này vẫn có chút thực lực, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một phong chủ đại nhân, khó tránh khỏi là một gia hỏa thực lực cường đại hơn.
- Phong chủ đại nhân nhà ta chính là...
- Hùng Đại, đây chính là Tượng Anh mà ngươi nói à?
Đột nhiên, giọng nói của Hổ Nữu vang lên bên tai mấy con yêu thú.
- Ầm ầm...
Một giây sau, giống như có hàng vạn con Yêu thú cùng nhau chạy tới, làm cho không khí xung quanh trở nên kịch liệt, bụi đất tung bay!
Hùng Đại quay đầu lại nhìn thì đã nhìn thấy Hổ Nữu mang theo hơn một trăm con Yêu thú chạy tới.
- Phong chủ đại nhân, ngài đã tới rồi, đầu lĩnh kia chính là Tượng Anh mà Tiểu Hùng nói, trên Ngọc Lĩnh sơn bọn họ còn có bảo vật như Tiểu Hùng nói.
Hùng Đại vội vàng nịnh nọt nói với Hổ Nữu.
Nhìn tên đại gia hỏa dẫn đầu, Hổ Nữu cũng rất là hài lòng nhẹ gật đầu.
- Không tệ, không tệ, lần này ngươi lập công rồi!
- Cảm ơn phong chủ đại nhân!
Hùng Đại mừng rỡ nói.
Mà sau khi Tượng Anh nhìn thấy cảnh này thì nhất thời phát ra tiếng gầm tức giận:
- Hùng Đại, ngươi thật quá vô sỉ, mang theo nhiều Yêu tộc tới đây như vậy !
Nó không ngờ con gấu đen trước mặt này lại vô sỉ như vậy, vì đạt được bảo vật của Ngọc Lĩnh sơn mà còn mang theo một nhóm lớn Yêu thú như thế tới.
Nó, còn có lòng xấu hổ thân là Yêu thú nhất tộc hay không? Lại có thể làm ra chuyện vô sỉ như thế!
- Um...
- Um...
- Um...
Từng tiếng gầm giận dữ phát ra, giống như có thể giẫm lên con Hắc Hùng kia bất cứ lúc nào.
- Đông đông đông...
- Phong chủ đại nhân, cứu mạng với!
…
- Ầm!
- Ầm
- Tượng Anh, các ngươi có phục hay không?
- Ầm!
- Ầm!!!
- ...
- Ngươi... Các ngươi đây là yêu nhiều khi dễ yêu ít, có bản lĩnh thì thả ta ra, chúng ta đơn đấu!
- Phong chủ đại nhân, nó vẫn không phục!
- Ầm!
- Ầm!
...
Trải qua một phen chiến đấu cực kỳ khốc liệt, Ngọc Lĩnh sơn rốt cục khôi phục lại sự yên tĩnh trước kia.
- Tiểu Tượng, ngươi yên tâm, theo bản phong chủ, sau này ngươi có thể được ăn ngon uống say, bản phong chủ sẽ không bạc đãi ngươi.
Hổ Nữu ngồi trên lưng voi rộng rãi của Tượng Anh, một bàn tay nhỏ trắng nõn vuốt ve da thịt dày đặc của Tượng Anh.
- Đúng rồi, ta nghe Hùng Đại nói, trên Ngọc Lĩnh sơn của ngươi có một loại bảo vật, không biết ở đâu?
Cảm nhận được nhiệt độ từ trên da truyền đến, thân thể cao lớn của Tượng Anh không nhịn được rùng mình một cái.
Trước đó, nó vẫn luôn kêu gào không phục, muốn đơn đấu, sau đó...
Nói như vậy, kết quả sẽ cực kỳ thê thảm.
- Phong chủ đại nhân, mời đi theo ta.
Nói xong, Tượng Anh bước bốn bước chân giống như cây cột, cõng Hổ Nữu đi về phía nơi ở tộc nhân của bọn nó.
- Chẳng qua do bây giờ vị này ở trên lưng thôi, nếu như là Hùng Đại thì nghĩ cùng đừng nghĩ.
Trong lòng Tượng Anh rất là âm thầm suy nghĩ.
Rất nhanh, Tượng Anh đã mang theo Hổ Nữu đi tới trước một động đá lớn.
- Phong chủ đại nhân, bảo vật kia ở ngay trong huyệt động này.
Tượng Anh nói.
- Đi, chúng ta vào xem thử.
Hổ Nữu vỗ lưng voi nói.
- Vâng, phong chủ đại nhân.
...
Ánh sáng nhu hòa chiếu sáng toàn bộ huyệt động như ban ngày, nhìn kỹ lại có thể phát hiện những ánh sáng này là từ trên vách đá trong huyệt động phát ra.
Hổ Nữu trừng lớn hai mắt, cẩn thận tìm kiếm từng ngõ ngách trong huyệt động.
Đáng tiếc là cho dù nàng nhìn thế nào thì trong huyệt động này ngoại trừ viên đá có thể phát sáng ra thì căn bản không có vật gì khác.
- Bảo vật đâu? Không phải Hùng Đại nói Ngọc Lĩnh sơn các ngươi có bảo vật có thể uẩn dưỡng nhục thân à?
Hổ Nữu có chút nghi ngờ hỏi.
- Phong chủ đại nhân, những viên đá có thể phát sáng này chính là bảo vật.
Tượng Anh nói.
- Những viên đá có thể phát sáng này chính là bảo vật của Ngọc Lĩnh sơn các ngươi à?
Hổ Nữu nhất thời kinh ngạc.
Tuy nàng không biết những viên đá này, nhưng bằng vào cảm giác thì những viên đá này không được tốt lắm.
Ngoại trừ có thể phát sáng ra thì giống như không còn tác dụng nào khác.
- Đúng vậy, phong chủ đại nhân, những viên đá có thể phát sáng này chính là bảo vật trân quý lớn nhất của Ngọc Lĩnh sơn chúng ta.
Tượng Anh tự hào nói.
- Phong chủ đại nhân, ngươi cũng chớ xem thường những viên đá này, nếu như có thể ở lại đây tu luyện trong thời gian dài, nhục thân sẽ nhận được tẩm bổ, trở nên càng thêm cường đại, nhục thân của bộ tộc chúng ta cường đại như vậy cũng là bởi vì tu luyện ở đây trong thời gian dài.
Hùng Đại kia nhiều lần đến Ngọc Lĩnh sơn chúng ta cũng là đang rình mò những viên đá này.
Nghe xong lời giải thích thao thao bất tuyệt của Tượng Anh, ánh mắt Hổ Nữu nhìn về phía nó nhất thời trở nên quái dị.
- Bộ tộc Tượng Anh này thật sự là quá đáng thương, lại có thể coi một đống đá là bảo vật trân quý lớn nhất.
Đúng vậy, cho dù Tượng Anh nói có thiên hoa loạn trụy thế nào thì Hổ Nữu cũng chỉ có thể nhìn thấy sự đáng thương của bọn họ.
Tăng lên nhục thân, không phải cần phải ăn một viên đan dược, hoặc là ăn một số linh quả linh hoa, hấp thu luyện hoá... Là được rồi à?
Có lẽ những viên đá này có một chút tác dụng, nhưng thấy hiệu quả chậm như vậy, thật sự có thể xem như bảo vật trân quý lớn nhất à?
Dù sao thì nàng cũng vừa thử một chút, những viên đá này không thể nói là vô dụng, chỉ có thể nói là không có tác dụng gì.
Ít nhất đối với Hổ Nữu thì thứ này căn bản không thể xem như là bảo vật, thậm chí ngay cả ăn cũng không ăn được.
- Tượng Anh, chúng ta ra ngoài thôi.
Hổ Nữu duỗi bàn tay nhỏ trắng nõn ra, vỗ vỗ đầu Tượng Anh nói.