- Phong chủ đại nhân, ngài từ bỏ những bảo vật này sao?
Trong giọng nói của Tượng Anh mang theo một tia chờ mong hỏi.
Dù sao thì nếu như vị phong chủ đại nhân này không cần những bảo vật này thì những bảo vật này vẫn là của nhất tộc bọn chúng.
- Không cần.
Hổ Nữu không chút do dự nói.
Nàng thật sự không cảm thấy hứng thú đối với những viên đá này.
- Quá tốt... Phong chủ đại nhân, bây giờ chúng ta đi ra ngoài thôi.
Tượng Anh vội vàng phản ứng, chạy nhanh ra khỏi huyệt động, sợ chậm một giây, vị trên lưng này sẽ đổi ý.
Nhìn bộ dáng vội vàng của Tượng Anh, Hổ Nữu không nhịn được thở dài ở trong lòng.
- Ai, bộ tộc Tượng Anh này thật sự là quá đáng thương.
Suy nghĩ một chút, trong lòng bàn tay nhỏ của Hổ Nữu đã xuất hiện một viên đan dược.
Nhất thời, một luồng đan hương thấm người phiêu tán ở trong huyệt động.
- Mùi thơm gì vậy? Đây là cái gì?
Trong lúc chạy, Tượng Anh đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, lực lượng huyết mạch trong cơ thể không khỏi sôi trào, điều này làm cho nó không khỏi trực tiếp dừng bước.
Lúc này, chỉ nghe Hổ Nữu trên lưng nó nói:
- Tiểu Tượng, chỉ cần sau này ngươi ngoan ngoãn làm vật cưỡi của ta thì đan dược trên tay ta sẽ là của ngươi.
Tượng Anh nghe vậy nhìn lại, nhất thời đã nhìn thấy ở trong bàn tay nhỏ trắng nõn của Hổ Nữu đang có một viên đan dược đang lắc lư trước mặt nó.
Nhìn viên đan dược kia, lại ngửi được mùi đan hương bay ra từ phía trên, vào thời khắc này, lực lượng huyết mạch trong cơ thể Tượng Anh bắt đầu sôi trào lên, giống như chỉ cần ăn viên đan dược kia thì nó có thể nhận được chỗ tốt rất lớn.
- Phong chủ đại nhân, viên đan dược đó thật sự là cho ta sao?
Giọng nói của Tượng Anh có chút run rẩy hỏi.
Mặc dù trước giờ nó chưa từng nhìn thấy loại đan dược này, nhưng bản năng của nó nói cho nó biết, chỉ cần nó có thể nuốt viên đan dược kia xuống thì nhất định có thể thu được lợi ích cực kỳ lớn.
- Không sai, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm vật cưỡi cho ta, sau này loại đan dược này còn nhiều, rất nhiều.
Hổ Nữu khẳng định.
Ý nghĩ này cũng là nàng vừa mới xuất hiện, bởi vì nàng phát hiện ra mình đang ngồi trên lưng Tượng Anh, cho dù Tượng Anh chạy có nhanh hơn nữa thì nàng cũng không cảm thấy có chút xóc nảy nào.
Chủ yếu nhất vẫn là trên lưng Tượng Anh rất rộng rãi, nàng không chỉ có thể đứng có thể ngồi, còn có thể nằm lăn lộn.
Mặc dù vẫn kém hơn Cửu Long Niện của sư tôn, nhưng trước mắt cũng coi như là thú cưỡi tốt nhất mà nàng đã phát hiện ra.
- Phong chủ đại nhân, ta nguyện ý, mộng tưởng của yêu sinh ta chính là trở thành tồn tại giống ngài, chỉ có loại tồn tại giống ngài mới có thể chiếu sáng phương hướng cho yêu ta lúc còn sống...
Tượng Anh đại nghĩa lẫm liệt nói.
Đừng hỏi tại sao nó lại liếm như vậy, có hỏi cũng là yêu lữ nó từng yêu thích nói cho nó biết.
Nhớ ngày đó, nó cũng từng là một đứa trẻ mới biết yêu...
- Cho ngươi, sau này nhớ kỹ phải biểu hiện tốt một chút.
Tay nhỏ của Hổ Nữu ném ra, viên đan dược ném về phía cái mũi của Tượng Anh.
- Cảm ơn phong chủ đại nhân, sau này tiểu yêu nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.
Vòi voi của Tượng Anh vung lên, thuận lợi nhận lấy đan dược ném tới, kích động nói.
Mà tất cả những điều này đều bị một lão đầu nào đó nhìn vào trong mắt.
…
- Đan dược này là gì?
Lão giả nhìn viên đan dược mà Hổ Nữu vừa lấy ra, ánh mắt lộ ra vẻ giật mình và nghi hoặc.
Là một lão cổ sống vô số năm, tầm nhìn của hắn đương nhiên là bất phàm.
Mặc dù không lập tức nhận ra đó là đan dược gì, nhưng hắn vẫn liếc mắt một cái đã nhìn ra phẩm giai của viên đan dược kia.
Đó rõ ràng là một viên đan dược Thánh giai hạ phẩm!
Đương nhiên, đối với người có thực lực như hắn thì đan dược Thánh giai hạ phẩm đã không tính là gì, không cần nói đến đan dược Thánh giai hạ phẩm, cho dù là đan dược Thánh giai cực phẩm, thậm chí là Thần giai cũng đã từng nhìn thấy.
Nhưng khi nhìn thấy một viên đan dược Thánh giai hạ phẩm bị một tiểu gia hỏa tùy ý lấy ra, ném cho một tiểu gia hỏa khác có thực lực càng kém, thì lấy kiến thức rộng rãi của hắn cũng không nhịn được cảm thấy giật mình.
Phải biết rằng, đối với đông đảo Yêu Thú trong sơn mạch Yêu Thú thì một viên đan dược Thánh giai hạ phẩm có thể tuyệt đại đa số Yêu Thú cũng chưa từng thấy.
Dù sao thì yêu thú vốn cũng không giỏi luyện chế đan dược, mà đan dược phẩm cấp cao thì càng ít, một số đan dược phẩm cấp cao vẫn là đạt được từ trong nhân loại.
Nhất là hiện nay, sơn mạch Yêu Thú và Nhân tộc rất ít gặp nhau, cho nên đan dược cao giai càng thưa thớt hơn.
Quan trọng hơn là hắn cảm thấy vừa rồi tiểu gia hỏa kia lấy ra đan dược rất quen thuộc, điều này càng làm cho hắn không thể tin được.
Là một lão cổ sống sót từ thời Thượng Cổ, hắn có bảo vật phẩm giai gì mà chưa từng nhìn thấy, đan dược Thánh giai hạ phẩm cho dù đối với người bình thường mà nói rất là trân quý, nhưng đối với hắn thì lại rất bình thường.
Nhưng vừa vặn viên đan dược kia lại cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc, điều này đã nói lên đan dược kia khẳng định có chỗ không bình thường, nếu không sẽ không làm cho hắn có cảm giác như thế.
Chỉ là rốt cuộc là đan dược gì thì trong lúc nhất thời hắn lại không nghĩ ra.
- Đến cùng là đan dược gì đây... Ngô, xem ra là ngủ quá lâu rồi.
...
Ngay khi lão giả đang âm thầm nhớ lại thì một giọng nói non nớt vang lên bên cạnh lão.
- Ngươi là ai?
Hổ Nữu ngẩng đầu lên, hiếu kỳ đánh giá lão đầu trước mặt này.
Nàng phát hiện, nàng lại không nhìn thấu khí tức tu vi trên người lão đầu này.
Nghe thấy giọng nói có chút non nớt này, lão giả lại giật mình lần nữa.
- Sao ngươi lại phát hiện ra ta?
Lão giả nhìn Hổ Nữu, khó có thể tin hỏi.
- Ngươi đứng ở đây, nên ta phát hiện ra ngươi.
Hổ Nữu trả lời với vẻ mặt vô tội.
- ...
- Chẳng lẽ vừa rồi thật sự là ta muốn nhập thần rồi?
Nhìn ánh mắt vô tội của tiểu gia hỏa, lão giả không khỏi rơi vào trầm tư.