Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 579 - Chương 579. Nơi Xa Lạ

Chương 579. Nơi Xa Lạ Chương 579. Nơi Xa Lạ

Còn về cường giả Thần cảnh hậu kỳ thì Lãnh Thiên Quân chắc chắn không phải là đối thủ, nhưng cũng không đến mức không có chút sức lực đánh trả nào.

Nhưng loại cường giả giống như vậy, sợ là toàn bộ Thập Phương Đại Thế Giới cũng không có bao nhiêu.

Dù sao thì trải qua một lần đại chiến Thượng Cổ, các vực lớn đều tổn thất không nhỏ, vẫn lạc không ít cường giả.

Cho dù trải qua thời gian dài này để khôi phục một chút thực lực thì chỉ sợ cũng chỉ tương đương với thời kỳ Thượng Cổ.

Mà chỉ cần Lãnh Thiên Quân có thể kiên trì một chút thời gian thì cũng đủ để Vương Đằng ra tay cứu viện.

Nhìn lại đại trận Truyền Tống ở trước mắt, Vương Đằng vẫn từ bỏ ý nghĩ tiến vào bên trong.

Cũng không phải hắn lo lắng về vấn đề không thể trở về, lấy thực lực của hắn, cho dù đại trận truyền tống không gian khóa vực này hoàn toàn bị phá hủy thì hắn cũng có thể trở lại vực Thiên Phong, mà không cần phải lo lắng về vấn đề này.

Hắn vẫn có lòng tin đối với thực lực của đồ đệ mình, cho dù thật sự gặp nguy hiểm thì hắn cũng có nắm chắc tiến hành cứu viện, cho dù hai người không cùng một vực.

Đây chính là niềm tin của Vương Đằng!

Cuối cùng, Vương Đằng vẫn xoay người rời đi, nhưng trước khi rời đi, hắn lại bố trí một số trận pháp ở trong sơn cốc.

...

- Đây là đâu?

Lãnh Thiên Quân nhìn rừng cây rậm rạp xung quanh, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nghi bất định.

Thông qua truyền tống trận không gian khoá vực, hắn xuất hiện ở trong một sơn động, đi ra khỏi sơn động thì hắn phát hiện mình đang ở trong một rừng cây rậm rạp, xung quanh đều là cây cối thật lớn và các loại trùng thú.

Lúc này, hắn còn không biết rằng, ngay khi khí tức của hắn vừa biến mất thì sư tôn của hắn đã đi tới Hồn cốc, đồng thời cũng đi tới sơn cốc mà hắn đã biến mất trước đó.

Lực lượng thần hồn to lớn lan tỏa ra xung quanh, rất nhanh, Lãnh Thiên Quân đã phát hiện ra cái gì đó.

Ngay sau đó, bóng dáng của hắn bay trên không trung, bay về một phương hướng với tốc độ cực nhanh.

...

Đây là một thôn trang không lớn, nhân khẩu chỉ không đến trăm nhà.

Tuy thôn trang không lớn, nhưng mỗi một người trong thôn đều là người tu luyện.

Ngay cả tiểu hài tử mấy tuổi cũng có một luồng linh khí yếu ớt trong cơ thể.

Hơn nữa, điều kỳ lạ hơn là trong thôn lại có thể thấy các loại độc trùng khắp nơi.

Đúng vậy, chính là độc trùng, mà còn là loại độc trùng tương đối giống với Yêu thú, không phải là loại độc trùng bình thường.

Mà đối với những độc trùng này, người trong thôn cũng không cảm thấy kinh ngạc, thậm chí có ít người trên người trên tóc còn có một ít độc trùng dạng này.

- Vù!

Một đạo hồng quang xẹt qua bầu trời, cuối cùng rơi xuống trước cửa thôn trang này.

- Ngươi là ai?

Một loạt bóng người với thân thủ mạnh mẽ từ trong thôn chạy ra, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Lãnh Thiên Quân đột nhiên xuất hiện.

Những người này mặc áo vải thô, cả đám dáng người khôi ngô, tuy tu vi không cao nhưng trên người cả đám đều mang theo khí tức hung sát.

Lãnh Thiên Quân nhìn thoáng qua những người này xong cũng không nói lời nào, mà là nhìn về phía sau lưng đám người này, nơi đó đang có một bóng người lão giả chạy nhanh đến.

Trên thực tế, nếu hắn muốn, những người này căn bản là không phát hiện được hắn, chỉ là không nhất thiết phải làm như vậy mà thôi.

Rất nhanh, lão giả đã xuyên qua những tráng hán kia, xuất hiện ở trước mặt Lãnh Thiên Quân.

Hắn dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn thiếu niên trước mắt, hơi cảnh giác hỏi:

- Không biết tiểu hữu đến thôn của chúng ta có chuyện gì?

Lão giả vẫn vô cùng cảnh giác đối với Lãnh Thiên Quân đột nhiên xuất hiện.

Phải biết rằng, thôn dân bọn họ mấy đời sống ở trong đại sơn phía nam của Nam Cương, nơi đây hiếm khi có dấu vết của người ở, ngày bình thường căn bản cũng không có những người khác đến.

Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, sao có thể không khiến cho người trong thôn cảnh giác.

Tuy hắn là người sống trên núi, nhưng hắn cũng không ngốc.

Lúc còn trẻ cũng đã từng đi ra khỏi đại sơn Nam Cương, được nhìn thấy người bên ngoài gian xảo.

Cho dù cuối cùng bởi vì nhiều nguyên nhân mà hắn không thể không trở lại đại sơn Nam Cương thì đó cũng là chuyện đã thấy qua nhiều người.

Quan trọng hơn là hắn lại không nhìn thấu tu vi của thiếu niên trước mắt này, điều này càng làm cho hắn cảnh giác.

Một trong những người đáng cảnh giác nhất thế giới này, đó chính là người tu luyện lạ lẫm mạnh hơn ngươi.

Nhất là ở loại rừng sâu núi thẳm ít người lui tới này...

- Ta vô tình ngộ nhập nơi đây, cho nên muốn hỏi lão tiên sinh một chút, nơi này là nơi nào?

Lãnh Thiên Quân hỏi.

Nghe thấy câu trả lời này, lão giả không khỏi ngẩn người, nhưng hắn vẫn rất nhanh trả lời:

- Tiểu hữu, nơi này là đại sơn Nam Cương.

- Đại sơn Nam Cương?

Nghe câu trả lời của lão giả, Lãnh Thiên Quân hơi nhíu mày.

Lão giả vẫn luôn vụng trộm nhìn chăm chú vào thiếu niên này, nhìn thấy bộ dáng này của thiếu niên, trong lòng không khỏi kinh nghi.

Tuy đại sơn Nam Cương không phải là cấm địa tuyệt địa gì, nhưng vẫn rất nổi danh ở Nam Vực.

Nguyên nhân nổi danh không phải là bởi vì tài nguyên trong đại sơn Nam Cương, cũng không phải là bởi vì đại sơn Nam Cương nguy hiểm cỡ nào, mà là bởi vì diện tích của đại sơn Nam Cương đủ lớn.

Người tu luyện dưới Linh Võ cảnh muốn từ nơi này đi ra khỏi đại sơn Nam Cương ít nhất cũng cần hơn nửa năm, đây là một tình huống không thể chậm trễ, nếu như là loại hình đường vòng thì thời gian này sẽ chỉ dài hơn.

Cho dù là cường giả có thể ngự không phi hành như Linh Võ cảnh thì muốn đi ra khỏi đại sơn Nam Cương cũng cần gần hai, ba tháng.

(Không nên hỏi vì sao tốc độ phi hành chỉ nhanh hơn một chút so với đi bộ trong núi rừng, đó là bởi vì tốc độ của Chân Võ cảnh chỉ tương đương với Linh Võ cảnh.)

Cho nên lão giả cảm thấy rất là nghi ngờ đối với biểu tình trên mặt của thiếu niên.

Ở Nam Vực, rất ít người chưa nghe nói về đại sơn Nam Cương, cho dù là người bình thường không có tu vi cũng đều đã nghe nói về đại sơn Nam Cương.

- Chẳng lẽ thiếu niên này xuất thân từ nơi hẻo lánh hơn so với thôn của bọn hắn hay sao?

Trong đầu lão giả không khỏi hiện ra một suy nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment