Sau khi trao đổi xong với Ứng Yên La, buổi livestream của buổi ký tặng cũng nhanh chóng được mở. Các độc giả đã chờ đợi từ lâu lập tức ùa vào. Trước đó, buổi ký tặng của Ứng Yên La đã lên hot search một lần, bây giờ livestream vừa mở, không ít người qua đường tò mò cũng theo đó mà bấm vào xem. Livestream rõ nét hơn ảnh chụp rất nhiều, có thể cảm nhận trực quan hơn cú sốc nhan sắc này.
Thế là, Ứng Yên La lại một lần nữa lên hot search nhờ vào nhan sắc của mình.
“Vãi chưởng! Chị ấy thật sự không định làm nghệ sĩ sao?”
“Tiêu chuẩn để làm họa sĩ truyện tranh bây giờ cao quá vậy?”
“Anh quay phim cũng có tâm quá, quay mặt chưa đủ, còn quay cả tay nữa!”
“Bao nhiêu tác phẩm xuất sắc của đại đại đều là do đôi tay này vẽ ra đó!”
“Tôi hận! Tại sao tôi không có đôi tay này!”
“Ơ, cái nhẫn trên tay đại đại là của hãng nào thế?”
“Tôi cũng muốn hỏi, đeo trên tay đại đại lại càng đẹp hơn, hình như là mẫu của G.”
Nhẫn đính hôn của Ứng Yên La và Tô Vi Sơ là hàng đặt làm riêng. Chỉ cần họ không nói, nhà thiết kế không đứng ra nhận, thì sẽ không ai biết đó là một cặp nhẫn cưới. Hơn nữa, con gái bây giờ xem nhẫn như một món phụ kiện thời trang, huống hồ hiện tại cũng chỉ có số ít người trong giới biết chuyện Ứng Yên La đã kết hôn.
Bên này, Triệu Nhiễm Nhiễm cũng đang xem livestream ở hậu trường. “Cô Triệu.”
Triệu Nhiễm Nhiễm theo bản năng nhìn sang, nhận ra người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đi giày da này. Anh ta là trợ lý đặc biệt của Tô Vi Sơ, hình như họ Tiêu. Nghĩ vậy, cô lập tức đứng dậy.
Tiêu Úy: “Cô Triệu, có thể cho tôi xin vài phút nói chuyện riêng được không?”
Triệu Nhiễm Nhiễm vội gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên được ạ.”
Năm giờ chiều, buổi ký tặng đầu tiên của Ứng Yên La đã kết thúc một cách hoàn hảo.
Tổng biên tập Trương hôm nay đặc biệt vui, vì buổi ký tặng này thực sự quá thành công. Ông định sắp xếp một bữa tiệc ăn mừng sau khi kết thúc.
Triệu Nhiễm Nhiễm đã lên tiếng trước Ứng Yên La: “Tổng biên tập Trương, cô Yên La đã ký tặng một thời gian dài như vậy, cổ tay không
được thoải mái lắm. Bữa tiệc tối nay chúng tôi xin phép không tham gia, nhưng tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Hoa Thiên rồi, mọi người cứ ăn uống thoải mái, bên chúng tôi sẽ thanh toán.”
Ứng Yên La nhướng mày, theo bản năng liếc nhìn Triệu Nhiễm Nhiễm một cái.
Tổng biên tập Trương nghe Triệu Nhiễm Nhiễm nói vậy mới nhận ra, từ lúc kết thúc buổi ký tặng đến giờ Ứng Yên La vẫn luôn xoa bóp cổ tay. Ông vội vàng quan tâm: “Cô La Yên, cổ tay cô không sao chứ? Hay là đến bệnh viện xem thử?”
Cái này tuyệt đối không thể bị thương được.
Ứng Yên La lắc đầu với ông: “Không cần đâu ạ, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi.”
Tổng biên tập Trương lập tức nói: “Vậy được, vậy cô Yên La mau về nghỉ đi, nhớ dán cao dán nhé.”
Sau khi tổng biên tập Trương ra ngoài, không đợi Ứng Yên La hỏi, Triệu Nhiễm Nhiễm đã chủ động khai báo: “Là Tô tổng bảo em nói như vậy.”
Chuyện này Triệu Nhiễm Nhiễm thật sự không nói dối, đúng là Tô Vi Sơ đã chủ động tìm cô ấy đề nghị. Anh không tiện ra mặt, nhưng với tư cách là trợ lý của Ứng Yên La, cô ấy nói những lời này là thích hợp nhất. Cô ấy cũng có thể hiểu được, bởi lần trước đàn chị đã ký mấy ngàn bản trong thời gian ngắn và đúng là đã bị đau tay.
Ứng Yên La hiểu ra, cười hỏi: “Thế người đâu rồi?”
Triệu Nhiễm Nhiễm đã thu dọn xong đồ đạc cho cô: “Anh ấy đang đợi chị ở gara ngầm của trung tâm thương mại, chúng ta qua đó nhé?”
Ở gara ngầm, quả nhiên cô thấy được xe của Tô Vi Sơ.
Tô Vi Sơ đứng bên cửa xe, thấy hai người họ ra thì đi tới đón. Anh một tay ôm vai Ứng Yên La, một tay nhận lấy túi xách từ tay Triệu Nhiễm Nhiễm, lịch sự cảm ơn cô: “Hôm nay đã phiền cô rồi.”
Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu: “Tô tổng đừng khách sáo, đây là việc tôi nên làm.”
Vừa dứt lời, cả Tô Vi Sơ và Ứng Yên La đều đồng thời nhìn về phía cô ấy. Triệu Nhiễm Nhiễm lúc này mới giật mình nhận ra mình đã lỡ lời. Cô ấy chớp chớp mắt, nhanh trí nói: “Lúc trước em thấy tổng biên tập Trương dẫn Tô tổng vào phòng nghỉ, nghe các nhân viên nói ạ.”
Ứng Yên La nhìn cô ấy: “Xin lỗi, không phải chị cố ý giấu em.” Triệu Nhiễm Nhiễm lắc đầu như trống bỏi: “Không sao, không sao ạ.
À… đàn chị, Tô tổng, thời gian cũng không còn sớm, hai người mau về sớm đi ạ, em đi trước đây.” Nói xong, cô ấy còn cố ý cúi người chào, rồi ôm chặt túi xách của mình chạy biến.
Tô Vi Sơ cười một tiếng: “Thảo nào lúc trước Tiêu Úy tìm cô ấy, cô ấy không hỏi gì cả, không nói hai lời đã đồng ý ngay.”
Ứng Yên La thu hồi tầm mắt: “Đợi sau khi hai buổi ký tặng còn lại kết thúc, thưởng cho em ấy một bao lì xì thật lớn.”
Tô Vi Sơ ôm cô đi về phía xe, nắm lấy cổ tay cô trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng x.oa n.ắn: “Có đau không?”
Ứng Yên La cử động cổ tay cho anh xem: “Anh căng thẳng quá rồi, không đau, chỉ hơi mỏi một chút thôi.”
Tô Vi Sơ nhíu mày: “Lẽ ra không nên để em làm ba buổi liên tiếp.”
Ứng Yên La cười, ôm lấy cánh tay anh: “Vậy thì biết làm sao bây giờ? Vé đã bán hết rồi, muốn nuốt lời cũng không được.”
Tô Vi Sơ đưa tay điểm nhẹ lên trán cô: “Đi, về nhà thôi.”
Về đến nhà, Tô Vi Sơ vẫn dùng khăn nóng cẩn thận chườm cho cô vài lần, thậm chí còn dán cả cao dán.
Ứng Yên La: “… Thật sự không đau mà, anh làm quá lên rồi đấy.”
Tô Vi Sơ không hề lay chuyển: “Cẩn tắc vô áy náy, em còn phải ký hai buổi nữa đấy.”
Ứng Yên La đành phải chấp nhận.
Bên này, sau khi tổng biên tập Trương thông báo trong nhóm chat rằng tối nay mọi người sẽ liên hoan ở nhà hàng Hoa Thiên, cả nhóm bùng nổ.
“Ôi mẹ ơi!! Có phải là nhà hàng Hoa Thiên mà tôi biết không?” “Cái nhà hàng Hoa Thiên thuộc tập đoàn Tô thị đó hả?”
“Chứ còn mấy cái nhà hàng Hoa Thiên nữa?”
“Tổng biên tập Trương lần này chơi lớn quá, đội của chúng ta đông như vậy chắc phải tốn không ít tiền đâu!!”
“Vãi! Tổng biên tập Trương nói thật hay đùa vậy? Thật sự liên hoan ở Hoa Thiên sao?”
Nhà hàng Hoa Thiên là nhà hàng lớn nhất thuộc tập đoàn Tô thị, một món ăn bình thường cũng có thể lên tới cả ngàn tệ, người bình thường làm sao có đủ tiền tiêu xài ở đó? Vậy mà bây giờ tổng biên tập Trương lại nói tối nay họ sẽ liên hoan ở Hoa Thiên, nghĩ thôi đã thấy khó tin rồi! Hôm nay đâu phải ngày Cá tháng Tư chứ?
Đừng nói các nhân viên không tin, chính tổng biên tập Trương sau khi ra khỏi phòng nghỉ một lúc mới nhận ra. Thứ nhất, tiệc mừng công thì làm sao có thể để cô La Yên trả tiền cho họ được? Thứ hai, lại còn tổ chức ở nhà hàng Hoa Thiên?
Ông suy nghĩ một lúc, rồi mới bừng tỉnh ngộ ra, Tô tổng là fan của cô La Yên mà!!
Nghĩ như vậy, dường như mọi chuyện có thể giải thích được!
Nếu không phải ông biết Tô tổng đã kết hôn, ông còn nghi ngờ liệu anh có ý gì với cô La Yên không. Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu ông vài giây rồi nhanh chóng bị vứt ra sau. Chuyện này, ông không dám nói bừa. Nhưng dù vậy, ông vẫn luôn cảm thấy mình như đã bỏ sót điều gì đó. Con người ta thường như vậy, khi bạn càng cố nhớ ra điều gì đó thì lại càng chẳng thể nghĩ ra được gì.
Tổng biên tập Trương cũng không phải người thích làm khó bản thân, nhớ không ra thì thôi, dù sao chắc cũng không quá quan trọng.
Tác giả có lời muốn nói:
— Tổng biên tập Trương: Cũng không quan trọng lắm, chỉ là lướt qua chân tướng mà thôi —
------oOo