Chương 1024
Sự Đổi Mới Của Phát Thanh 2
Cát Tường chậm rãi quay đầu lại nhìn Tô Bạch, một người một mèo cứ nhìn nhau như vậy.
Tô Bạch không biết rốt cuộc Cát Tường đang nghĩ gì, con mèo này có rất nhiều bí mật, bạn thật sự rất khó có thể nhìn thấu nó, lúc đầu tại sao nó lại theo Tô Dư Hàng ra khỏi nơi đó?
Nó đã đi theo nhiều thính giả như vậy, chứng kiến sự vùng dậy và chết đi của rất nhiều thính giả, nó có bí mật của rất nhiều người, nhưng nó dường như đều không để ý đến những bí mật này đó.
Ngoài ra, nếu như lại soi mói thêm một chút, thì Tô Bạch hoàn toàn có thể suy nghĩ thành, nếu Cát Tường đã đi ra khỏi nơi đó, nó sẽ không có cách nào trở về được sao? Như vậy, ngay khi nó biết khi mình bị nhốt ở nơi đó, tại sao lại không tới cứu mình?
Đương nhiên, Tô Bạch cũng không thảm hại đến vậy, hắn cũng không có loại tính cách thà rằng ta phụ người trong thiên hạ chứ không để người trong thiên hạ phụ ta như Tào Tháo đó, cũng không đến mức nghĩ Cát Tường ở phương diện đó.
“Meo.” Cát Tường nhẹ nhàng kêu một tiếng, trong màn đêm tĩnh lặng này, ngược lại càng tôn lên một loại yên tĩnh.
Đêm ở Đại Lý khá lạnh, sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày, lúc đầu cũng khiến người từ bên ngoài tới cảm thấy có hơi khó thích ứng.
Tô Bạch dựa lên cửa sổ, nhìn sao trời trên đỉnh đầu xa xa, một tháng trước, có chút giống như đang nằm mơ, nhưng Tô Bạch biết rõ, mình chắc chắn sẽ còn tới nơi đó nữa, đến khi ấy, cũng chính là lúc mình chứng đạo.
Sự ngang tàn của Lệ Chi, sự tùy tiện của Lương Sâm, sự tự tin của Tô Dư Hàng, đợi đến khi đến phiên mình, Tô Bạch nên đi định nghĩa bia mộ của mình thế nào đây? Mình nên chôn vùi thứ gì xuống đây?
Nghĩ ngợi một chút, hắn lại cảm thấy bây giờ mình nghĩ đến những thứ này quả thực có hơi ngu ngốc, bởi vì hiện tại, ngay cả mức độ thính giả cao cấp mà mình cũng còn chưa đạt đến được, tuy rằng thực lực không ngừng tăng lên, nhưng cũng chỉ nằm ở mức tương tự với người ưu tú trong cấp bậc người có thâm niên mà thôi, nhưng bây giờ Tô Bạch vẫn không thể tìm được loại cảm giác đột phá thành thính giả cao cấp đó, điều này trở nên có hơi xấu hổ, hắn sẽ trở nên càng lúc càng mạnh, nhưng cấp bậc vẫn không có cách nào đột phá được, dường như khoảng cách từ người có thâm niên đến thính giả cao cấp, sự tích lũy về lượng đơn thuần rất khó dẫn đến sự biến đổi về chất, cứ nhớ trong thế giới chuyện xưa hạt nhân kia, vị cưỡng chế dung hợp phân thân để miễn cưỡng đạt đến thính giả cao cấp đó, Tô Bạch cũng không chấp nhận loại cách thức đơn giản và thô bạo này, bởi vì đó tương đương với biến mình thành quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Cửa sổ bên này vừa vặn đối diện với Nhĩ Hải, bên trên cũng có đèn đường màu vàng, Tô Bạch trông thấy Gia Thố cầm hai chiếc túi to đang đi về, hắn duỗi thắt lưng, lát nữa có thuốc có thể hút rồi.
Cho dù có thế nào, tuy rằng ở nơi đó một tháng, nhưng ít nhất bây giờ mình cũng đã trở về rồi, trước đó Tô Bạch thực ra cũng chuẩn bị tâm lý một chút, rằng mình sẽ phải ở lại nơi đó vài năm.
Diêu Triết đã chết, chết trong tay bí mật mà ông nội anh ta đã để lại cho anh ta, mười mấy năm trước, ông nội anh ta hại người trong thôn xóm đó, mà bây giờ, báo ứng lại rơi lên đầu cháu trai của ông ta, Tô Bạch không muốn đi bàn luận trong này có nhân quả gì đó hay không, nhưng ít nhất thì xét từ toàn bộ sự việc, quả thực rất tốt, cái chết của Diêu Triết, lại càng giống như trả nợ cho ông nội anh ta hơn.
Đúng ngay khi Tô Bạch định đi trước mở cửa cho Gia Thố, nhưng vừa đi được hai bước, đột nhiên lồng ngực nhói đau, hắn lập tức khuỵu một gối xuống, một tay ôm chặt ngực mình.
Loại cảm giác này rất quen thuộc, hắn cũng biết có gì đó sắp tới.
Là thông báo của thế giới chuyện xưa, tính toán thời gian, quả thực cũng nên tới rồi.
Di động bị hắn ném lên bàn nhỏ trước khi đi tắm, vẫn chưa sạc pin, nhưng không có pin, hơn nữa di động ngấm nước, mà lúc này lại tự mình sáng lên, hơn nữa còn tự động tiến vào trong giao diện wechat.
Cơn đau đớn biến mất sau mười mấy giây, Tô Bạch hít một hơi thật sâu, lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, rồi duỗi tay cầm di động lên.
Đây là một thông bảo đẩy kèm hình ảnh của một tài khoản cộng đồng, tiêu đề của thông báo kèm hình ảnh và bìa ngoài được nhấp vào là một hình ảnh người đẹp, phía sau người đẹp còn có một hoàng tử và một đám chị em đang đứng, có cả một đôi giày thủy tinh rơi trước mặt vương tử.
“Đây không phải là Cô bé Lọ Lem hay sao?” Tô Bạch lầm bầm, tiếp tục nhìn xuống.
[Thế giới chuyện xưa tên là “Cô Bé Lọ Lem của cổ tích kinh dị.”
Số lượng người tham gia chuyện xưa: Mười hai người.
Thời gian tiến vào thế giới chuyện xưa: Sau hai mươi tư tiếng.
Nội dung chính của thế giới chuyện xưa:
Trong chuyện xưa của Cô Bé Lọ Lem hiện nay, Cô bé Lọ Lem xinh đẹp và hoàng tử kết hôn, còn hai cô con gái của mẹ kế cũng được gả cho hai bá tước, mọi người cùng nhau chung sống trong hòa bình. Nguyên mẫu của chuyện xưa này có thể bắt nguồn từ thế kỷ thứ nhất sau công nguyên, liên quan đến người phụ nữ của Strabo là Rhodopis. Hai chuyện xưa này, ngoại trừ giày thủy tinh và xe bí ngô ra, thực ra đều rất giống nhau.
Mà anh em nhà Grimm đã biến một câu truyện ngụ ngôn tốt đẹp thành một tội ác ghê rợn: Trong nguyên tác này, hai cô con gái của mẹ kế cố gò ép cho vừa chân, để lừa gạt hoàng tử rằng bọn họ mới là người trong lòng mà anh ta muốn tìm kiếm. Bồ câu đã mổ vào mắt bọn họ để cảnh báo cho hoàng tử. Trong những năm cuối đời, con gái của mẹ kế trở thành người ăn xin, mà Cô bé Lọ Lem thì lại dành thời gian tiêu khiển trong cung đình một cách tầm thường.
Trong thế giới chuyện xưa này, các bạn thính giả, các bạn sẽ được trải nghiệm sự kinh dị chân chính ẩn giấu trong thế giới truyện cổ tích!]
Sau khi đọc xong thông báo có hình ảnh này, Tô Bạch cầm chai nước ở bên cạnh uống một ngụm: “Mẹ nó, Phát Thanh lại đổi mới nữa sao?”