Chương 1025
Cô Bé Lọ Lem! 1
“Truyện cổ tích kinh dị, có chút thú vị đấy.” Gia Thố đặt đồ ăn gọi bên ngoài lên bàn, sau đó đưa bao thuốc cho Tô Bạch, là Marlboro: “Trong hai năm trước, Phát Thanh trên cơ bản, sẽ cấu tạo ra thế giới chuyện xưa với chủ đề chính là vấn đề chưa giải quyết, bây giờ tới Cô Bé Lọ Lem Của Cổ Tích Kinh Dị này. Cái chữ “của” này, có khả năng có nghĩa Phát Thanh lại mở một cái bẫy.”
Tô Bạch mở bao thuốc, lấy một điếu ra, bóp nát hạt nổ, đáp một cách rất bình tĩnh: “Cũng tương tự đi, thực ra đổi thành chủ đề gì cũng không sao cả, chẳng qua chỉ là lột một tầng da khác mà thôi, bản chất vẫn là muốn thính giả tiến vào thế giới chuyện xưa rồi dày vò đến chết đi sống lại.”
“Không phải đều là như vậy hay sao?” Phật gia đưa đũa cho Tô Bạch, nói: “Ăn cơm trước đi, thời gian đưa tới có hơi lâu, đồ ăn đã không còn nóng bao nhiêu nữa rồi.”
Tô Bạch gật đầu, cùng với Gia Thố, hai người ăn từng miếng một.
“Như vậy, cậu nói thế giới chuyện xưa cổ tích kinh dị này, được xem là thuộc thể loại linh dị sao?” Gia Thố hỏi, một thế giới chuyện xưa loại hình mới xuất hiện, hiển nhiên cần phải định nghĩa vị trí của nó.
“Chắc hẳn là thế, Phát Thanh vẫn luôn khá thích thế giới chuyện xưa có chủ đề chính là linh dị, nhưng cũng có khả năng là thực lực của chúng ta hiện tại vẫn chưa đến mức có thể tiếp xúc với thế giới chuyện xưa loại hình khác, ví dụ như những thính giả cao cấp đó, quỷ quái bình thường đã rất khó tạo thành mối đe dọa trực tiếp đối với bọn họ, nếu như Phát thanh cưỡng chế nhúng tay vào, mạnh mẽ nhét vào các loại bất ngờ khác nhau, phỏng chừng bản thân nó cũng sẽ cảm thấy không thú vị.
Tôi cho rằng loại hình của thế giới chuyện xưa chắc hẳn rất nhiều, chúng ta của trước kia vẫn khá thích hợp với thế giới chuyện xưa chủ đề linh dị, nhưng thế giới chuyện xưa hạt nhân trải qua ngày trước, thực ra cũng được xem là một lời nhắc nhở, nhưng nó lại không phù hợp với người có thâm niên như chúng ta, vì nguy hiểm ngoài muốn quá lớn.”
“Truyện cổ tích.” Gia Thố uống một ngụm nước, nói tiếp: “Truyện cổ tích rất khó dùng suy nghĩ logic và cụ thể để định nghĩa những nguy hiểm trong đó, tính không thể biết ở bên trong cũng quá lớn, ví dụ như ma pháp sư, ác ma, thậm chí là thiết lập các loại thần thường sẽ khá khiến con người khó nắm bắt, tôi cảm thấy, nó có khả năng sẽ nguy hiểm hơn thế giới chuyện xưa với chủ đề chính là linh dị truyền thống hơn một chút.”
“Đổi một lớp da mới, Phát Thanh cũng sẽ đổi một khung xương mới thích hợp hơn một chút, nguồn gốc nguy hiểm chắc hẳn sẽ khác với trước kia, nhưng cụ thể vẫn phải đợi sau khi tôi tiến vào thế giới chuyện xưa, còn sống sót ra ngoài đã rồi lại tiến hành tổng kết sau, bởi vì không ai có thể đoán ra được suy nghĩ của Phát Thanh.” Tô Bạch rõ ràng rất bình tĩnh, đặt đôi đũa xuống một cách chậm rãi: “Được rồi, vất vả cho Phật gia quá, tôi định ngủ một giấc, cách thời điểm tôi vào thế giới chuyện tiếp theo chỉ còn chưa đến một ngày nữa.”
“Không cần chuẩn bị một vài thứ sao?” Gia Thố hỏi.
Tô Bạch lắc đầu: “Nếu cậu có thời gian rảnh, vậy ban ngày giúp tôi đi mua mấy phiên bản [Cô Bé Lọ Lem] trong mấy tiệm sách ở khu thành phố Đại Lý đi, để buổi tối tôi đọc một chút, ngược lại cũng được đấy.”
Nói xong, Tô Bạch nhanh chân nhanh tay nằm lên giường, dựa vào bên con trai mình, nhắm mắt lại.
Đã lâu không ngửi thấy mùi sữa tản ra từ trên người con trai, thật sự nghĩ đến mà hoảng hốt.
...
Một giấc ngủ này ngủ chừng mười hai tiếng, bởi vì bên cạnh có con trai mình, lại thêm có Gia Thố ở ngay bên, nên Tô Bạch ngủ quả thực rất ngon cũng rất sâu, đợi khi hắn mơ màng tỉnh lại, nhìn điện thoại, thấy cách lúc vào thế giới chuyện xưa còn chưa đầy ba tiếng nữa.
Thằng bé đang chơi xếp gỗ ở trên chiếu tatami với Cát Tường, thấy Tô Bạch tỉnh lại, thằng bé lập tức hếch cái mông nhỏ tròn ủng bò lên giường, tới bên cạnh Tô Bạch, rồi ôm hắn.
Hắn hôn lên mặt thằng bé một cái, nhìn thấy trên bàn nhỏ đặt một ít thức ăn và một chai rượu trắng, ngoài ra trên tủ đầu giường còn đặt một vài quyển truyện cổ tích nữa.
Gia Thố vừa vặn thu quần áo từ bên ngoài vào, thấy Tô Bạch đã tỉnh lại, anh ta duỗi tay chỉ vào tủ đầu giường: “Sách cậu cần đấy.”
“Ha ha, Phật gia, cậu thật sự mua đấy sao?” Tô Bạch duỗi tay, cầm những quyển truyện cổ tích đó lên, bắt đầu đọc nhanh chóng.
Truyện cổ tích không phải là đã hình thành thì không thay đổi, mà là trải qua rất nhiều năm không ngừng sửa đổi, nội dung và chủ đề của nó cũng nằm trong một loại quá trình không ngừng phát triển.
Hơn nữa bây giờ, một vài truyện cổ tích nghe nhiều thành quen, cũng không có cách nào bàn đến chuyện bản quyền, cho nên cho dù phục chế hay là phiên dịch gì đó, đều khá tự do, thực ra lúc đầu nó chỉ là một câu chuyện lưu truyền ở châu Âu, sau này thông qua việc thu thập và biên soạn của tác giả nước Pháp Charles, và anh em nhà Grimm, mới được xem là được định sẵn một khung sườn dàn ý xuống, mới đầu câu chuyện này rất đẫm máu, phong cách tối tăm cũng rất rõ ràng, sau này vì truyện cổ tích là để đối mặt với các em thiếu nhi, cho nên mới sửa lại cho khá tươi đẹp và trong sáng.
“Ăn chút gì đó trước đi.” Gia Thố nhắc nhở: “Cũng không thể tiến vào thế giới chuyện xưa với cái bụng rỗng được.”
Tô Bạch qua đó ngồi, gắp một miếng salad trước, nói: “Cinderella và hoàng tử quen nhau tại buổi tiệc, tôi cảm thấy cảnh tượng buổi tiệc trong thế giới chuyện xưa chắc chắn không thể thiếu.”
“Cho nên cậu dự định cố tình để bụng rỗng, vừa vặn sau khi tiến vào thế giới chuyện xưa, rồi qua ăn tiệc?”
“Phật gia, lời nói này của cậu quá tiếp chân thực rồi.” Tô Bạch cũng có chút dở khóc dở cười: “Cụ thể còn phải xem Phát Thanh sắp xếp thế nào đã.”
Hai người ăn qua loa một chút đồ ăn, rồi Tô Bạch ôm thằng bé nằm trên giường, cầm một truyện cổ tích, tìm phiên bản [Cô Bé Lọ Lem] trong sáng nhất cũng tươi đẹp nhất để đọc cho thằng bé nghe.