Chương 1050
Ma Pháp Huyết Tộc! 2
Cơ thể của ông già xuất hiện trước mặt Tô Bạch, với phương thức trực tiếp nhất cũng dũng cảm nhất, hai tay cầm gai nhọn đâm thẳng vào mặt hắn.
Trước người Tô Bạch lập tức hình thành ba tầng băng, nhưng ba tầng băng này cũng không thể ngăn cản được gai băng nào của ông già này một chút nào, tầng băng lập tức sụp đổ.
Nhưng khi gai nhọn của ông già tới trước mặt của hắn, lại trực tiếp đâm vào trong ảo ảnh, con ngươi của ông già đột nhiên co rút.
“Ầm!”
Một quyền nặng nề đập lên lưng của ông già thật mạnh, trực tiếp đánh bay ông ta đi.
“Ầm!”
Ông già đâm vào thân cây, cây không có vấn đề gì nhưng cơ thể của ông ta lại nát thành thịt vụn, sau đó từ từ ngưng tụ lại, đây là một loại cách giảm lực khoa trương hơn.
“Cậu…” Ông già rất tức giận, bởi vì lời nói và dáng vẻ của Tô Bạch trước đó quả thực đã mê hoặc ông ta, khiến ông ta không ngờ hắn lại giở trò dùng kính tượng để mê hoặc mình, hơn nữa còn dùng tốc độ quay ngược lại đánh lén mình.
Tô Bạch duỗi ngón tay, bắn rụng cỏ dại trên quần áo, thực lực của ông già không tầm thường, về mặt ý nghĩa nghiêm túc mà nói, thì thực sự không phân cao thấp với thực lực của mình, nhưng cường giả trong thế giới truyện cổ tích, quả thực không có cách nào so được với thính giả, thính giả chính là vũ khí giết hại mà Phát Thanh dạy dỗ ra, các loại kinh nghiệm và bản năng chiến đấu cùng tính kế đã sớm được luyện đến quen rồi, mà những người được gọi là cường giả trong thế giới chuyện xưa, cho dù là cường giả trong trận doanh hắc ám, thì theo quan điểm của Tô Bạch, cũng có hơi đơn thuần và đáng yêu.
“Lời nguyền của máu!”
Hai tay của ông già bấm quyết, từ vị trí mi tâm xuất hiện một dấu ấn màu đỏ máu, trông giống như một ngọn lửa, Tô Bạch đột nhiên nhớ ra, lúc trước khi mình nhìn thấy hồi ức của hai Vampire cổ đại đó, khi hai Vampire đó chiến đấu, mi tâm cũng xuất hiện dấu ấn, sau đó hắn cũng đã từng chứng thực với hòa thượng, chắc hẳn đây là một loại tượng trưng cho huyết mạch của Huyết tộc, tương tự với gia huy.
Dưới chân ông già xuất hiện một trận pháp hình ngôi sao sáu cánh màu đỏ quỷ dị, đồng thời lúc này, hoa cỏ và cây cối ở xung quanh đều khô héo hết, ánh sáng của trận pháp và tà tính càng ngày càng nghiêm trọng.
“Cậu đi chết đi!” Ông già phát ra tiếng tiếng kêu lớn, hai tay đẩy về phía Tô Bạch.
Tô Bạch chỉ cảm thấy mình như thể bị đông cứng lại, sinh khí trong cơ thể đang bị rút ngược ra một cách điên cuồng.
Đây là ma pháp của Huyết tộc sao?
Xem ra mình vẫn luôn không học ma pháp Huyết tộc là một chuyện rất thiệt thòi.
“Cảm giác đợi chết thế nào? Cảm giác lực sinh mệnh bị rút đi thế nào hả?” Ông già nhìn Tô Bạch với vẻ mặt dữ tợn.
“Không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ cảm thấy, kinh nghiệm chiến đấu của ông thật sự thấp đến mức khiến người tức điên, người ở nơi này như các ông, đều dùng loại cách thức này để chiến đấu sao?”
Tô Bạch xòe tay ra, chỉ ra phía sau ông già.
“Có người đằng sau ông kìa.” Tô Bạch nhắc nhở.
“Bản thân cậu chết đến nơi rồi còn muốn lừa tôi à.” Trên gương mặt của ông già lộ ra vẻ đắc ý, trước đó đã bị Tô Bạch lừa một lần rồi, nên lần này, ông ta cũng sẽ không mắc bẫy của hắn nữa.
Tô Bạch nhẹ nhàng đỡ trán, bảo với vẻ có hơi cạn lời: “Tôi xuất phát từ đáy lòng nói với ông mà ông lại không tin.”
“Bốp!”
Một đường cương khí đập thẳng vào đầu của ông già, đầu của ông già trực tiếp nổ như pháo hoa, cơ thể cũng lắc lư sắp đổ, ma pháp vốn đang khống chế cũng tự động biến mất trong nháy mắt, mà Tô Bạch vốn đang đỡ trán, trong phút chốc đã hóa thành một con thú săn nhanh nhẹn, trực tiếp bổ vào người ông già, hắn há miệng cắm phập răng nanh vào dưới tầng da của ông già, rồi bắt đầu hút máu tươi của ông ta một cách điên cuồng.
Đầu của ông già từ từ mọc lại, ông ta nhìn thấy một người đàn ông tóc đen khác đang đứng phía sau Tô Bạch, nhưng đầu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại, lại dần dần trở nên uể oải, đến cuối cùng, dưới lực hút của Tô Bạch, cơ thể của ông già hóa thành một cái xác khô, hoạt tính vẫn còn lưu lại trong cơ thể như cũ, Tô Bạch cũng không hoàn toàn hút khô ông ta, bởi vì hắn còn cần hỏi chuyện nữa.
Hắn lôi một chiếc khăn tay tinh tế ra từ trong quần áo của ông già, lau khóe miệng của mình với vẻ hơi mất tự nhiên, rồi đứng dậy, nhìn Ngô Nại Hà đứng trước mặt mình.
Ngô Nại Hà nói trong sự tò mò: “Nếu tôi không dựa theo lời hẹn khi chạm trán lúc trước, tới giúp cậu giáp công, vậy cậu có khả năng đã chết thật rồi đấy, cho nên, vừa rồi có phải cậu cũng có chút quá tự tin rồi hay không?”
“Một người đã sớm để Cô bé Lọ Lem trong tay mình bị giết chết dẫn đến phải ở ngoài thành đi lung tung suốt mười ngày không có kết quả, sẽ từ bỏ trận tranh đoạt phần thưởng nhiệm vụ chính thứ ba sao?
Ngay cả hình thức của Huyết tộc và tình hình ở trong thành thế nào anh cũng không biết, không có tôi, hai mắt của anh đều tối tăm, sao có thể làm nhiệm vụ chính thứ ba được?”
“Tôi có thể đi tìm người khác hợp tác.” Ngô Nại Hà đáp.
“Ồ, tìm ai?
Trận đánh lén của An Lạc khiến cho Cô bé Lọ Lem của anh bị giết chết từ lâu rồi, anh không có khả năng đi tìm anh ta nữa, đám người Cố Du Trung không chết thì cũng bị khống chế cả rồi, anh cũng không tìm được bọn họ, lẽ nào anh muốn đi tìm mấy người phương tây đó hợp tác sao? Liếm gót chân của người phương Tây chăng?
Trừ phi trí thông minh của anh có vấn đề, bằng không tôi không thật sự lo lắng anh sẽ không ra tay, cho nên tôi mới cả gan trải nghiệm uy lực của ma pháp Huyết tộc một chút, chà, quả nhiên không khiến tôi thất vọng.”