Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1051 - Chương 1051 Ái Phi, Đừng Chạy! 1

Chương 1051

Ái Phi, Đừng Chạy! 1


“Nơi này có an toàn không?”


Ngô Nại Hà thấy Tô Bạch khiêng cơ thể của Vampire già đó vào trong hang động, hỏi với vẻ hơi lo lắng.


“Chắc không an toàn đâu.” Tô Bạch ngược lại, đáp một cách thành thật: “Huyết tộc có cách đặc biệt có thể tìm ra tôi, nếu bên bọn họ không có gì bất ngờ xảy ra, vậy chắc hẳn đã có bản trích máu tươi của tôi rồi.”


“Không phải bản thân cậu cũng là Huyết tộc hay sao?” Ngô Nại Hà híp mắt nhìn Tô Bạch.


“Tôi có chút đặc thù, không thể trực tiếp đổi ma pháp Huyết tộc từ trong cửa hàng wechat được, cho nên chuyện về phương diện ma pháp Huyết tộc, tôi cũng không hiểu cho lắm.”


“Chà, vậy cũng thiệt thật.”


“Cũng tạm được.” Tô Bạch nhìn xung quanh: “Anh nói xem, môi trường ở đây có thích hợp để đánh một trận phục kích không?”


“Đánh phục kích?” Ngô Nại Hà nói với vẻ hơi bất đắc dĩ: “Sao tôi cứ cảm thấy bị cậu kéo vào hang sói thế nhỉ, nếu cậu sớm nói cho tôi biết cậu là mục tiêu bị Huyết tộc đuổi giết, thì tôi cũng chẳng muốn sáp lại chung với cậu làm gì, cho dù một mình tôi lẻn vào thành tìm cơ hội đánh chết lão vương phi cũng không hoàn toàn không có cơ hội.”


“Nếu đã lên thuyền giặc vậy phải cùng nhau đồng tâm hợp sức chèo thuyền cho tốt thôi, nếu không xảy ra chuyện bất ngờ gì, thì hoàng tử có khả năng sẽ đích thân dẫn người tới bắt tôi, hơn nữa tôi có thể nói với anh một cách rất có trách nhiệm thế này, trước đó An Lạc lén trộm đôi giày thủy tinh màu đỏ của lão vương phi ở trên đường, mà đã ra tay với bà ta một lần, bây giờ lão vương phi cũng thuộc loại chim sợ cành cong, anh nói xem bà ta có khả năng sắp tới sẽ chạy ra ngoài lại tạo ra cơ hội cho anh ám sát sao?


Nhiệm vụ chính thứ ba chỉ có thời gian ba mươi ngày, trong ba mươi ngày này, tôi cảm thấy vương phi không có khả năng lại cho thính giả chúng ta một cơ hội tương tự như lần trước đâu.”


“Cho nên, ý của cậu là, cậu muốn tôi giúp cậu cùng nhau bắt hoàng tử, sau đó dùng hoàng tử làm con tin?”


“Gần thế, nhưng bắt hoàng tử đó khó khá lớn, thực ra có thể đổi cách nghĩ khác, đó chính là chỉ cần làm cho hoàng tử mất liên lạc với Huyết tộc ở trong thành, đến khi đó chúng ta lại truyền tin tức vào trong thành, nói hoàng tử đang ở trong tay chúng ta, chắc chắn lão vương phi sẽ đích thân ra mặt chuộc người, nếu là như vậy, xác suất chúng ta thành công ám sát lão vương phi, không thể nghi ngờ gì sẽ nâng cao hơn rất nhiều.


Ít nhất, đến khi ấy, những Huyết tộc đó chỉ biết cho rằng chúng ta là bọn bắt cóc tống tiền vì lợi nhuận, mà sẽ không thật sự nhận ra mục đích của chúng ta thực ra chính là giết lão vương phi, làm ra chuyện hại người lại không có lợi cho mình này, cho nên, đến khi đó, rất có khả năng sự phòng bị của lão vương phi sẽ không cao như vậy nữa.”


“Nhưng suy nghĩ này của cậu vẫn có chút quá mạo hiểm, cũng có hơi quá hiển nhiên rồi, trước không nói chúng ta có khả năng khiến một hoàng tử Huyết tộc một lòng một dạ với cậu đó mất liên lạc được hay không, mà lỡ như lão vương phi đó không làm như lời cậu nói, cho dù tới bàn điều kiện cũng mang theo một đống người đi cùng, thì phải làm sao?”


“Làm việc thôi, nào có khả năng mười phân vẹn mười chứ?” Tô Bạch nhún vai với Ngô Nại Hà: “Còn nữa, Phát Thanh cũng không có khả năng để tôi làm dần từng bước hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi như ý đâu, thế này cũng không phù hợp với thẩm mỹ của Phát Thanh, không phải sao?”


“Tôi vẫn phải suy nghĩ một chút, bây giờ tôi thật sự có hơi hối hận vì đã đụng phải cậu, hơn nữa còn đi chung với cậu.” Ngô Nại Hà lắc đầu và nói, rõ ràng, bây giờ anh ta đã biết rõ, Tô Bạch chính là một quả trứng có kẽ hở, sẽ thu hút càng nhiều Huyết tộc đuổi giết hơn, mà mình ở chung với hắn, chắc chắn sẽ bị liên lụy.


“Đồng chí Ngô Nại Hà, thật tiếc, bây giờ anh muốn rút lui cũng không lui được đâu.” Khóe miệng của Tô Bạch nhếch lên một nụ cười: “Bây giờ chúng ta thực ra đã bị bao vây rồi.”


Tô Bạch vừa dứt lời, mười mấy bóng người màu đỏ nhanh chóng xông tới nơi này từ khắp bốn phương tám hướng, khí tức của những bóng người này có cao có thấp, nhưng thấp nhất cũng là trình độ của người có thâm niên cấp thấp, cao cũng có mấy người có trình độ của người có thâm niên cao cấp.


Một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ màu đỏ như máu thêu viền vàng, bóng người đáp xuống một cái cây to trước mặt, trong tay của anh ta cầm một đôi tất lưới đó, vừa đặt bên mũi khẽ ngửi, vừa nhìn xuống Tô Bạch ở bên dưới với dáng vẻ thèm rỏ dãi, rồi nói với giọng dịu dàng: “Bé cưng, cưng làm người ta tìm cưng hết một ngày một đêm đấy.”


Nói xong, ánh mắt của hoàng tử rơi lên cơ thể của ông già ở bên cạnh Tô Bạch đó, đôi mày hơi nhíu lại, đây không phải là người của mình, lẽ nào mẹ mình đã biết chuyện này, cho nên mới phái người qua đây ra tay từ trước?


Hoàng tử hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng áp chế cơn giận trong lòng mình, đối với người mẹ thích nhúng tay vào chuyện này của mình, độ nhẫn nại của hoàng tử đã từ từ tiêu hao hết.


“Bé cưng, xin lỗi, tên bên cạnh cưng đó cũng không phải là người của tôi, ông ta muốn giết cưng, nhưng sao tôi có thể nỡ giết cưng được chứ?”


Hoàng tử nói một cách rất chân thành, nhưng trong loại chân thành đó, lại lộ ra một loại khí tức Âu Mỹám.


“Đối phương có nhiều người như vậy, làm sao chúng ta chống phục kích được?” Việc đã đến nước này, Ngô Nại Hà cũng biết rõ bây giờ cho dù mình muốn thoát thân cũng không có cách nào, nhưng cục diện hiện tại này, quả thực rất khó giải quyết, nếu đối phương chỉ tới ba, bốn người, vậy với chiến lực và tố chất của hai thính giả mà nói, hy vọng trở mình vẫn rất lớn, nhưng lần này đối phương lại tới tận mười mấy người, thế này còn đánh kiểu gì nữa?


“Hay là, cậu chịu khó tí đi?” Ngô Nại Hạ sáp đến bên cạnh Tô Bạch, thấp giọng nói: “Tôi thấy hình như tên hoàng tử đó rất có hứng thú đối với cậu.”


Tô Bạch duỗi tay vỗ lên bả vai của Ngô Nại Hà: “Cũng có phải anh đi bán mông đâu.”


Tô Bạch đương nhiên biết mục đích hoàng tử tìm mình là gì, cũng không phải xuất phát từ tình yêu gì hết, hoàng tử chỉ muốn coi mình thành lợn giống mà nuôi nhốt thôi, mỗi ngày cho ăn no ngủ say, sau đó cứ cách ba đến năm ngày lại rút máu cho anh ta hưởng thụ.


Chương 1051

Bình Luận (0)
Comment